Đột nhiên cô nhìn ra ngoài cửa sổ, có động tĩnh ở đó.
“Cô Tô! Có thứ gì đó xâm nhập vào biệt thự, xin đừng di chuyển! Chúng tôi đang vào bắt nó!”
Tiếng hét vọng vào từ ngoài cửa sổ, Tô Hàm cau mày, đứng dậy mặc quần áo, bảo mẫu vội vàng chạy đến cửa, nói muốn đưa cô đến nơi an toàn.
“Không cần đâu, tôi cũng ra xem thử.”
Đợi đến khi cô ra ngoài, liền nhìn thấy trong và ngoài biệt thự đều sáng đèn, các vệ sĩ cầm s.ú.n.g lục soát từng tấc đất trong biệt thự.
“Thứ gì đã vào vậy?” Tô Hàm hỏi.
“Là một bóng trắng, tốc độ cực kỳ nhanh, ngay cả camera giám sát cũng không thể nào ghi lại được hình dạng cụ thể. Cô Tô, cô vẫn nên đến nơi an toàn đi.”
Nghe vậy, tim Tô Hàm như thắt lại, cô nhớ đến lúc Tô Vệ Quốc đưa cô về, Bạch Đông ngoan ngoãn ngồi ở ghế sau xe, nhìn cô qua cửa sổ.
Lúc đó, cô chỉ nghĩ Bạch Đông thật hiếm khi kiềm chế tốt như vậy, biết nghe lời, ai ngờ đó đâu phải là ngoan ngoãn, rõ ràng là đang giấu giếm ý đồ xấu.
Các hộ vệ tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng Bạch Đông không còn nơi nào để trốn, liền nhảy xuống từ một chỗ tối trên trần nhà, lao vào vòng tay Tô Hàm trong tiếng la hét.
“Đừng bắn!” Tô Hàm một tay ôm lấy anh, một tay ngăn cản hành động rút s.ú.n.g của các hộ vệ: “Đây là cáo tôi nuôi!”
Đêm khuya, trong phòng ngủ ở tầng ba của biệt thự, Tô Hàm ngồi bên giường nhìn Bạch Đông đang ngồi xổm trên thảm, nghiêm nghị hỏi: “Anh phải cho tôi một lời giải thích.”
Bạch Đông nghiêng đầu, cố gắng lảng tránh. Tô Hàm thản nhiên: “Mấy năm rồi tôi không thấy anh như vậy, trong lòng tôi ấn tượng về hình tượng một người đàn ông trưởng thành của anh sâu sắc hơn, anh làm nũng cũng vô dụng, lúc này trong mắt tôi anh chỉ là một tên to xác đang giả nai, rất kỳ quặc.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-chinh-thuc-tinh/chuong-387.html.]
Đôi mắt xanh lập tức cứng đờ, Bạch Đông ủ rũ ve vẩy đuôi, Tô Hàm ném cho anh một bộ quần áo: “Nhanh biến về đi.”
Anh nhìn Tô Hàm, ngậm quần áo đi vào phòng tắm, năm phút sau đi ra là một chàng trai trẻ.
Giờ đây, Bạch Đông cao khoảng một mét chín, năm đó anh từng rụng hết lông một lần, sau khi biến thành người, tóc cũng rất thưa thớt, phải mất vài năm mới mọc lại được mái tóc đen dày như vậy. Anh vừa xoa tóc vừa đi ra, dáng vẻ to lớn ấy lại toát lên vẻ uất ức của một cô vợ nhỏ.
Tô Hàm cau mày: “Đã làm rồi, bây giờ bày ra vẻ mặt uất ức này làm gì, ngồi xuống đi.” Cô chỉ vào chiếc ghế bên giường, thấy Bạch Đông ngồi nghiêm chỉnh, hai tay đặt trên đầu gối, đôi mắt xanh tràn đầy vẻ ngoan ngoãn và đáng thương, cho dù biết con cáo này từ lâu đã dung hòa bản tính với sự gian xảo học được từ xã hội loài người, là một con hồ ly tinh phiên bản tiến hóa, nhưng vẫn bị thần sắc của anh làm cho d.a.o động, trái tim không khỏi mềm nhũn.
Cô xoa xoa trán: “Bảo anh đừng xem nhiều phim truyền hình nữa mà, xem anh học được gì này.” Giả vờ ngoan ngoãn đáng thương, còn thành thạo hơn cả Tô Thiên Bảo!
Bạch Đông thành thật đáp: “Anh không xem, em không ở nhà anh không có tâm trạng xem. Tiểu Hàm, em đừng giận, anh chỉ là nhớ em, anh cứ nghĩ em sẽ cùng anh về, nhưng em lại nói muốn ở lại đây không về nữa, anh không muốn xa em nữa. Em đừng giận, lần sau anh không dám nữa.”
“Lần sau không dám nữa, là vì tôi sẽ không rời đi, nên không cần phải có lần sau.”
“...” Bạch Đông kinh ngạc trợn to mắt.
Tô Hàm không nhịn được nữa, bật cười thành tiếng.
Thấy cô cười, Bạch Đông lập tức vui mừng, còn nói: “Anh mang quà cho em này!” Anh lục lọi cổ áo, lấy ra một sợi dây chuyền với một miếng ngọc bích tròn trịa.
“Tặng em!”
Mặt dây chuyền ngọc bích cầm trên tay ấm áp, lúc nãy Tô Hàm đã nhìn thấy thứ gì đó màu xanh lục lóe lên dưới bộ lông dày của Bạch Đông, thì ra là dây chuyền ngọc bích.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Anh lấy đâu ra?”
“Anh mua, dùng điểm của anh, đẹp không? Em không phải thích đá sao? Cái này đẹp, màu xanh lá, giống lá cây, đẹp hơn cái đá màu đen kia, cái đó xấu, lại còn hôi.”