Lúc bốn giờ sáng, Tô Hàm rón rén bước lên lầu, Bạch Đông đang đợi cô ở cửa.
“Em ?”
“Vào trong nhà .”
“Em , rủ cùng?” Bạch Đông theo Tô Hàm hỏi.
Mọi trong nhà đều ngủ say, Tô Hàm thậm chí còn thấy tiếng ngáy của Tô Vệ Quốc, cô cởi áo khoác và mũ : “ đến viện nghiên cứu để tìm hiểu tin tức, nơi đó canh phòng nghiêm ngặt, một là . Có gì ăn ?”
Bạch Đông càu nhàu “Anh thể giúp em mà”, bếp: “Có bánh trôi, hâm nóng cho em nhé.”
Tô Hàm đang ăn bánh trôi, Bạch Đông chống cằm tò mò hỏi: “Sao em đến viện nghiên cứu nữa, ở đó gì ho ? Lần em đến đó , là nơi đó tệ, đến nữa mà?”
“ là chẳng gì ho cả.” Cô im lặng một lúc: “Nơi đó giống như địa ngục .”
Cho đến tận bây giờ, Tô Hàm vẫn nhớ như in cảnh tượng mà cô thấy khi lẻn viện nghiên cứu hai năm .
Khi đó, cô những chiếc camera giám sát phát ánh sáng đỏ rực khắp nơi và những bảo vệ liên tục tuần tra, cô tìm đúng thời cơ để né tránh một cách cẩn thận, động tác của cô quá nhanh, đến nỗi bảo vệ tinh mắt nhất cũng thể bắt kịp bóng dáng của cô khi đầu .
“Sao ?”
“Không gì, lẽ là nhầm.”
Men theo nơi mùi của đồng loại nồng nặc nhất, Tô Hàm dễ dàng tìm thấy nơi ở của những tình nguyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-chinh-thuc-tinh/chuong-372.html.]
Chỉ cần thoáng qua, tim Tô Hàm đập loạn xạ, một cảm xúc phức tạp dâng lên trong lòng khiến cô khỏi nắm chặt tay.
Trước mắt cô là từng bể kính trong suốt, bên trong nổi lềnh bềnh những con , cá, và cả “cá”.
Ánh mắt cô dừng cơ thể của “con cá” đang trôi nổi trong làn nước đục ngầu. Toàn nó phủ đầy vảy, mái tóc như rong biển che khuất khuôn mặt khiến thể rõ ngũ quan của nó, cuộn tròn trong làn nước bẩn thỉu, nó tay, chiếc đuôi cá mục nát rũ xuống đáy bể, Tô Hàm thể thấy những con giòi đang bò lúc nhúc vết thương đang thối rữa.
Đây là một “quái vật”, ngoài phần đầu thì còn hình dạng của con nữa.
Có ít vật thí nghiệm tình trạng tương tự như con cá , thể thấy đây là những sản phẩm thí nghiệm thất bại hoặc sắp thất bại, nước trong bể bẩn đến mức thể chịu nổi, cũng bao lâu . Còn những bể chất lượng nước hơn một chút thì rõ ràng là phần “thành công” hơn, nhưng “thành công” cũng chỉ là tương đối, vẫn còn dấu vết của sự thối rữa.
Hầu hết các vật thí nghiệm đều còn sống.
Tô Hàm cảm giác khi ngâm trong nước và chứng kiến cơ thể biến dị, thối rữa sẽ như thế nào, nhưng khi thấy đôi mắt nhắm nghiền và cơ thể run rẩy trong nước của những vật thí nghiệm đó, cô rằng đó chắc chắn là một cực hình như địa ngục.
Nơi giống như một nhà kho chứa vật thí nghiệm ở hạ nguồn, vì cô thể dễ dàng lẻn , cho đến bây giờ cô cũng chỉ thấy hai nhân viên công tác dạo quanh. Họ ghi chép trò chuyện, dừng bể nước của vật thí nghiệm phần đuôi thối rữa mà Tô Hàm thấy đầu tiên và : “Số 1852 vẻ sắp , báo lên , sáng mai kiểm tra , thì rút ngoài.”
Rút ngoài? Rút bằng cách nào?
Đầu mũi Tô Hàm tràn ngập mùi của đồng loại, nhưng cô hề cảm thấy gần gũi, trong lòng cô như một ngọn lửa đang bùng cháy.
Những thở quá yếu ớt và rời rạc, trong cảm nhận của Tô Hàm, chúng giống như những ngọn lửa sắp lụi tàn.
Cô cảm nhận nỗi đau đớn, sự sợ hãi và tuyệt vọng của cái c.h.ế.t đang đến gần.
Tô Hàm rời khỏi nơi và sâu hơn bên trong.
Vân Mộng Hạ Vũ
càng sâu bên trong, việc canh phòng càng trở nên nghiêm ngặt, ngay cả lượng camera giám sát cũng tăng lên gấp mười mấy , căn bản tìm thấy điểm mù nào. Không còn cách nào khác, cô đành đánh ngất một bác sĩ mặc áo blouse trắng vóc dáng gần giống , quần áo của và lẻn trong.