Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Nữ Chính Thức Tỉnh - Chương 307

Cập nhật lúc: 2025-06-12 12:44:13
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bạch Đông tiến lên vài bước, hướng về phía Tô Hàm kêu ư ư ư.

Mặc dù không tiếp xúc cơ thể để cảm nhận lời “Nói.” của Bạch Đông nhưng những lần ở bên nhau trước đó khiến Tô Hàm rất quen thuộc với tiếng kêu của Bạch Đông, nghe ra được nó đang lo lắng, thúc giục, bảo cô đi.

Sắc mặt cô nghiêm lại: “Có thứ nguy hiểm sắp đến sao?” Bạch Đông rất có thiên phú trong việc cảnh báo nguy hiểm, cô rất tin tưởng nó.

“Ư ư ư!” Bạch Đông liên tục thúc giục, ngay cả bản năng sợ hãi mà huyết mạch mang lại cũng không ngăn được nó muốn đến gần Tô Hàm, nó từng bước tiến về phía trước, vừa lo lắng vừa cảnh giác nhìn chằm chằm Tô Hàm, chỉ cần Tô Hàm lộ ra một chút hành động muốn làm hại nó, nó sẽ lập tức chạy trốn.

Tô Hàm đương nhiên sẽ không làm hại nó, vì vậy Bạch Đông từng bước tiến lại gần, cuối cùng dùng đuôi chạm vào tay Tô Hàm.

Lời nói của nó cũng theo tiếp xúc cơ thể mà được Tô Hàm tiếp nhận.

[Nguy hiểm, mau đi!]

“Nguy hiểm gì?”

[Trăn, trăn thối]

Hình ảnh con trăn khổng lồ thây ma đáng sợ đó lập tức hiện lên trong đầu, Tô Hàm không chút nghi ngờ, Bạch Đông nói chính là nó!

“Nó ở trên núi sao? Mấy ngày nay chúng ta không phát hiện ra.” Tô Hàm nhíu chặt mày.

[Sắp đến rồi, mau đi]

“Cảm ơn mày đã nhắc nhở, nhưng tao còn có việc phải làm, mày đi trước đi.”

“Ư ư ư!” Bạch Đông quay một vòng, phát ra tiếng kêu không vui. Nó biết năng lực của Tô Hàm, biết Tô Hàm không phải là người bình thường, có thể cùng nó nhanh chóng xuống núi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-chinh-thuc-tinh/chuong-307.html.]

Tô Hàm không nhịn được cười, cô thấy Bạch Đông rất đáng yêu, vừa sợ cô vừa thân thiết với cô, vừa đề phòng cô vừa quan tâm cô.

Cô nhẹ giọng nói: “Mày đi trước đi, tao còn những đồng đội khác, tao không thể bỏ mặc họ.” Cô đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông dựng đứng của Bạch Đông.

Trong sự nhẹ nhàng mang theo sự quan tâm.

“Mày mau đi đi.”

Bộ lông dựng đứng trên người Bạch Đông từ từ được vuốt phẳng, nó nhìn chằm chằm Tô Hàm, sự cảnh giác trong mắt đã giảm bớt.

[Nó sắp đến rồi, mau đi!]

Vân Mộng Hạ Vũ

Bạch Đông lo lắng kêu lên không muốn rời đi, Tô Hàm đành tùy nó. Nghe thấy động tĩnh trong rừng ngày càng lớn, cô trực tiếp cõng giáo sư Thôi chạy về hướng có tiếng kêu cứu truyền đến.

“Tô Hàm! Cô không sao!” Tiểu đội trưởng nhìn thấy cô còn sống sờ sờ thì rất kinh ngạc, lại nhìn thấy giáo sư Thôi cũng ở đó, càng mừng rỡ hơn.

Giáo sư Thôi mặc dù đã biến thành thây ma nhưng đối với cấp trên mà nói vẫn rất quan trọng, cho dù chỉ là một cái xác, họ cũng phải mang về, khi ra nhiệm vụ họ đã nhận được lệnh, bất kể sống chết, đều phải mang giáo sư Thôi về.

Men theo hướng có ánh lửa mà trèo xuống, không nghỉ ngơi mà tìm kiếm suốt đêm, cả đêm đội trưởng vẫn luôn lo lắng. Mặc dù là tiến về hướng có ánh lửa nhưng anh ta cũng biết, với độ cao như vậy mà ngã xuống thì chắc chắn là lành ít dữ nhiều, ánh lửa không nhất định là do Tô Hàm đốt lên nhưng họ vẫn ôm hy vọng mà xuống tìm kiếm.

“Mau đi, tôi đã trói giáo sư Thôi lại rồi, vừa nãy tôi nghe thấy tiếng động lạ, hình như trong núi có quái vật.” Tô Hàm giao giáo sư Thôi cho tiểu đội trưởng và những người lính dưới quyền của anh ta, ra vẻ gấp gáp: “Hình như là trăn!”

Sắc mặt tiểu đội trưởng đại biến, vội vàng cõng giáo sư Thôi: “Lên trên trước đã!”

Ban ngày đi đường sẽ thuận tiện hơn, đội trưởng và những người khác xuống mất cả một đêm nhưng khi trở về chỉ mất ba tiếng, trên đường còn gặp được quân tiếp viện do đội trưởng Cao phái đến sau khi đến hang động.

Vài sợi dây thừng được thả thõng trên vách núi, giáo sư Thôi bị trói vào dây thừng, để những người ở trên kéo giáo sư Thôi lên trước, hai bên có hai người lính nhỏ trèo lên hộ tống.

Giáo sư Thôi bị trói vẫn đang giãy giụa, cơ thể bà ta trên vách núi gồ ghề không bằng phẳng theo sự kéo lê và sự giãy giụa của chính bà ta mà không ngừng va đập, tiếng đập ầm ầm khiến đội trưởng nhíu chặt mày.

Loading...