Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Nữ Chính Thức Tỉnh - Chương 282

Cập nhật lúc: 2025-06-11 13:44:54
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Không mở được, cửa bị khóa.

Xem ra giáo sư Thôi rất cảnh giác, sống một mình, tắm rửa còn khóa cửa phòng tắm.

Cô buông tay, định ra ngoài âm thầm báo cho lính canh lên cứu người nhưng bụp một tiếng, có thứ gì đó đập vào cửa phòng tắm.

Đó là một cái đuôi!

Tô Hàm nhẹ nhàng cắn môi, tháo xẻng công binh trên lưng, dùng đầu phá cửa gõ nhẹ vào cửa kính.

Vài tiếng vỡ vụn, cửa kính phủ đầy vết nứt như mạng nhện, Tô Hàm đập thêm một cái, kính vỡ tan tành rơi xuống đất, một đôi mắt hoảng sợ trong phòng tắm ngẩng lên nhìn cô.

Lướt qua mắt giáo sư Thôi, tầm mắt Tô Hàm dừng lại ở chân bà, hai chân bà dính vào nhau, hai bàn chân khép lại gần như không nhìn ra hình dạng bàn chân người, trên đó có một lớp vảy xám nhớp nháp trơn trượt, nhìn thoáng qua còn tưởng là đuôi cá.

“Cô là ai!” Giáo sư Thôi nghiêm giọng hỏi.

Tô Hàm kéo quần áo trên tường ném cho bà, thấy giáo sư Thôi mặc vào, cô mới lùi ra vài bước, nhỏ giọng nói: “Nghe thấy tiếng động, tôi tưởng bà xảy ra chuyện, vội vàng phá cửa vào, thật ngại quá. Còn tôi là ai, giáo sư Thôi hẳn là cảm nhận được mùi của tôi chứ?”

“Mùi?” Bà cảm nhận một lúc, cau mày: “Cảm giác của cô rất kỳ lạ, cô hẳn là có mùi, nhưng tôi lại không ngửi thấy.”

Trong lòng khẽ động, Tô Hàm đưa tay, để hai mảnh vảy nổi lên trên cổ tay.

Giáo sư Thôi thở gấp: “Cô, cô cũng được chọn sao! Sao cô lại có màu vàng?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-chinh-thuc-tinh/chuong-282.html.]

“Tôi không biết được chọn là gì, chỉ cảm thấy chúng ta hẳn là cùng loại, bà có thể giải thích cho tôi biết nguyên nhân khiến bà và tôi thay đổi không?” Tô Hàm giả vờ không biết gì, chỉ để lộ đôi mắt chân thành bối rối. “Màu vàng? Vẫn luôn là màu này mà.”

Giáo sư Thôi chống tường đứng dậy, khó khăn ngồi lên bồn cầu, đôi chân thay đổi rõ ràng khiến bà rất đau đớn nhưng vẻ mặt bà vẫn bình tĩnh, dường như không có khó khăn nào có thể đánh gục bà, chỉ có thể nhìn ra từ sự cuồng nhiệt trong mắt bà, thực ra tâm trạng bà rất kích động, sự xuất hiện của Tô Hàm khiến bà vô cùng chấn động.

Thở dài một hơi, bà bảo Tô Hàm lại gần: “Để tôi sờ thử.”

Thấy Tô Hàm đứng im không nhúc nhích, trong mắt vừa do dự vừa nghi ngờ, bà biết người phụ nữ bí ẩn đột nhiên xuất hiện trong phòng mình này không phải là không có đầu óc, mà vẫn còn cảnh giác với bà. Bà cười khẽ trong lòng, cảnh giác thì sao chứ? Không phải vẫn xông thẳng vào đây, để lộ bí mật lớn nhất của mình rồi sao. Ánh mắt bà kín đáo nhìn chiếc giường bên ngoài, ở đó có một cái nút, chỉ cần ấn xuống, lính canh ở tầng dưới sẽ lên.

“Cô đừng sợ, chúng ta là đồng loại mà, tôi sẽ giúp cô, cô cũng sẽ giúp tôi đúng không?” Bà đau đớn rên lên một tiếng: “Tôi rất khó chịu, cô có thể dìu tôi lên giường không? Tôi biết trong lòng cô có rất nhiều thắc mắc, lát nữa tôi sẽ kể cho cô nghe hết.”

Tô Hàm vẫn không nhúc nhích: “Bà cứ nói đi, trong phòng tắm ẩm ướt, hẳn là thoải mái hơn trên giường.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“...Cũng đúng, cô, cũng thích môi trường ẩm ướt sao?”

Tô Hàm cụp mắt: “Chẳng phải bà biết rõ rồi sao? Tình trạng của chúng ta như thế này, đã khác với con người rồi.”

“Than ôi, cũng không còn cách nào khác, để sống tốt hơn, một số hy sinh cần thiết vẫn có thể chịu đựng được.” Giáo sư Thôi thở dài, quan tâm hỏi: “Cô tên gì, tìm tôi là cần tôi giúp gì sao?”

“Tôi vừa nói rồi, tôi muốn biết nguyên nhân khiến tôi trở thành như thế này, rõ ràng trước đây tôi vẫn rất bình thường, cho đến khi tôi nhìn thấy bà, cảm nhận được mùi quen thuộc trên người bà... Bà thực sự không ngửi thấy mùi trên người tôi giống bà sao?”

“Thực sự không, có lẽ tình trạng của cô nhẹ hơn.” Không thể nào! Vảy màu vàng, từ màu sắc đến sắc thái đều có thể thấy, mức độ dị hóa của người phụ nữ này còn cao hơn bà. Giáo sư Thôi suy nghĩ miên man, trên mặt lộ vẻ quan tâm: “Cô trở thành như thế này thế nào?”

“Còn bà? Tôi muốn biết của bà.”

“Tôi ư? Tôi là một sự ngoài ý muốn--”

Loading...