“Bắn c.h.ế.t là , chúng ——”
Đột nhiên một tiếng hét thảm, cắt ngang bầu khí vui vẻ ở đây. Tô Hàm dậy, về hướng phát tiếng, : “Những khác cần giúp đỡ, chúng nhanh chóng qua đó .”
Vì , mang theo vết thương chạy đến, hỗ trợ cho chú Đông và những khác.
Cứ như , trong sự hỗ trợ lẫn , họ g.i.ế.c c.h.ế.t tất cả những con thây ma sói nướng bằng xăng.
trong làng vẫn tiếng sói tru.
Trưởng làng : “Chắc chắn là vài con sói lọt lưới, chúng nhất định đang ở trong nhà của những khác trong làng.”
Chú Đông ôm chặt cánh tay, đó chỉ đơn giản dùng quần áo buộc để cầm máu, ông khàn giọng : “Vừa Tiểu Hàm lái xe bấm còi, tiếng lớn như mà dụ sói, đến bây giờ vẫn xuất hiện, thấy trong làng chắc chắn nhà nào đó gặp nạn .” Những con sói đó Tô Hàm dụ , lời giải thích duy nhất là thức ăn sẵn, chúng nỡ .
“Thôi! Mọi đều thương , về nghỉ ngơi ! Những cánh cửa thây ma sói đập vỡ thì đập vỡ , những cánh cửa đập vỡ thì cũng chênh lệch mấy!”
Trưởng làng cũng tức giận trong lòng, gọi mãi gọi mãi, chỉ thêm vài đến, thì cứ mặc kệ ! Dù ông cũng lo cho sự an của những , thể nhẫn tâm để họ tiếp tục liều mạng?
“Về thôi, về thôi!”
Trước khi đưa Tô Nguyên về nhà, Tô Hàm đến nhà dân trong làng đón vợ chồng Tô Vệ Quốc, cô thông qua bộ đàm dặn Tô Thiên Bảo đun nước nóng, đợi cô về đến nhà lúc nước nóng để tắm.
Khi tắm, vết thương đặc biệt đau, cô vài vết thương, tất cả đều nghiêm trọng, thương đến xương nhưng sói cào một cái là đủ đau . Sau khi tắm, cô tự xử lý vết thương, khử trùng bôi thuốc, may là tất cả đều ở những nơi cô thể với tới, cần Vương Nguyệt Nga giúp đỡ. Thuốc men dự trữ trong nhà đầy đủ là , dùng cả thuốc bôi ngoài lẫn thuốc uống trong, cô còn uống thêm một thuốc chống viêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-chinh-thuc-tinh/chuong-189.html.]
Ra ngoài, vợ chồng Vương Nguyệt Nga nấu cơm xong, cả nhà bắt đầu ăn trưa lúc ba giờ chiều.
Trên bàn ăn, Tô Vệ Quốc kể trải nghiệm trốn tránh trong nhà dân trong làng: “Sợ c.h.ế.t khiếp! Con sói đó ở bên ngoài đập cửa, thật to!” Lại Tô Hàm gan lớn: “Bình thường thì thôi , là sói, con cũng dám mặt!”
Tô Hàm gì, cúi đầu ăn cơm.
“Con sói cắn, cào thì cần tiêm ?” Vương Nguyệt Nga quan tâm đến điều : “Cái vắc-xin gì đó của chó ——”
Tô Thiên Bảo : “Vắc-xin phòng bệnh dại. chị, chị cần tiêm vắc-xin ?”
“Bây giờ tiêm vắc-xin, cũng cắn, chắc .” Tô Hàm ngẩng đầu lên: “Nếu cắn thì chắc sẽ giống như thây ma cắn, lây nhiễm vi-rút biến thành quái vật, lúc đó cũng cần tiêm nữa.”
“Phỉ phui phỉ phui, những lời may mắn như gì, nữa, ăn cơm thôi!”
Ăn cơm xong Tô Hàm liền ngủ, lúc ngủ sốt, cô mơ mơ màng màng dậy uống chút kháng sinh và thuốc hạ sốt, đó xuống tiếp tục ngủ. Giấc cô ngủ đến nửa đêm, cơn đói đánh thức, quần áo cũng ướt đẫm mồ hôi dính , tin là nhiệt độ cơ thể bình thường, vết thương cũng dấu hiệu thối rữa, hồi phục khá .
Cô tự thuốc quần áo , đó đến bếp tìm đồ ăn. Trên bếp cháo trắng trong nồi đất, cô hâm nóng , xào một quả trứng ăn kèm, khẩu vị cũng .
Vân Mộng Hạ Vũ
Đêm đến trong làng một mảnh tối đen, cô ôm bát trong sân ăn cháo, thỉnh thoảng thấy vài tiếng sói tru.
Vài con sói đó vẫn còn trong làng.
Tô Hàm còn lo lắng như nữa, hôm qua họ thể g.i.ế.c c.h.ế.t chín con thây ma sói, những con còn tự nhiên cũng thể tiêu diệt. Cô về phòng ngủ, ngủ mãi ngủ mãi nhưng vẫn thấy thoải mái, lấy nhiệt kế đo, sốt , 37,2℃, cô đành uống thêm một viên thuốc hạ sốt nhưng giường vẫn như ngọn lửa đốt trong lòng, cả khó chịu. Cô thấy thiếu nước nên uống nhiều nước lọc nhưng vẻ như tác dụng.