“Cẩn thận một chút!”
Tần Việt và Khâu Gia Đồng cũng cùng cô xuống, Tô Hàm c.h.é.m một nhát, cảm thấy rất cứng, lòng cô chùng xuống, dùng nhiều sức hơn để c.h.é.m vào đầu thây ma, sau đó đá nó ra rồi rút dao.
“Xương của chúng sao lại cứng thế! Lưỡi d.a.o của tôi mẻ hết rồi!” Khâu Gia Đồng hét lên.
“Chém khó hơn rồi, vậy thì đừng c.h.é.m đầu c.h.é.m cổ nữa!” Tần Việt c.h.é.m mạnh vào đầu thây ma, c.h.ặ.t đ.ầ.u nó xuống.
“Con thây ma kia có phải đang nhảy không?” Khâu Gia Đồng chỉ vào con thây ma vừa bò ra, trợn tròn mắt.
Tô Hàm nhìn lại, thấy con thây ma trẻ con cao khoảng một mét đang nhảy xổ tới, mỗi lần nhảy dường như chân nó đều có lò xo, nói là nhảy, không bằng nói giống như viên bi nảy, chỉ hai cái vụt đã lao đến trước mặt họ!
Thây ma nhỏ nhắm thẳng vào Tô Hàm, Tô Hàm rút con d.a.o gọt hoa quả cắm ở thắt lưng ra ném mạnh, luyện tập ném d.a.o mấy tháng nay, độ chính xác không tệ, đ.â.m trúng ngay giữa trán con thây ma nhỏ đang lao tới. Nhưng lực không đủ, hoặc nói là hộp sọ của nó cứng hơn, con d.a.o gọt hoa quả chỉ cắm vào một đoạn nông, thây ma nhỏ vẫn hành động bình thường, cô đành phải chạy sang một bên để tránh. Thây ma nhỏ nhìn chằm chằm cô, há miệng kêu á á rồi tiếp tục lao tới cắn cô, Tô Hàm đã lấy xẻng công binh trên lưng xuống, trong vài giây đã cố định đầu xẻng, quát khẽ một tiếng, dùng sức dùng mặt xẻng c.h.é.m vào thây ma nhỏ.
Một tiếng kêu trầm đục, đầu xẻng kẹt chặt vào cổ nó, tay thây ma nhỏ đang căng thẳng muốn túm lấy người thì buông thõng xuống, đôi mắt dữ tợn khát m.á.u nhắm lại, cúi đầu xuống dường như có thể nhìn thấy vẻ đáng yêu trước khi chết. Cô thở dài, đặt nó xuống, để sang một bên.
“Cô đang nhìn gì vậy?” Tần Việt đi tới, thấy Tô Hàm ngồi xổm bên cạnh thây ma nhỏ không nhúc nhích.
“Tôi đang nghĩ, rốt cuộc là cái gì khiến chúng thay đổi, con thây ma nhỏ này nhảy cao và nhanh như vậy, cơ thể nó đã thay đổi những gì?” Tô Hàm kiểm tra xác con thây ma nhỏ mấy lần nhưng không thấy gì cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-chinh-thuc-tinh/chuong-116.html.]
Tần Việt cũng ngồi xổm xuống xem, cuối cùng nói: “Có lẽ cần một số dụng cụ thí nghiệm mới có thể tìm ra được, chúng ta nhìn bằng mắt thường như thế này thì không thể thấy được gì đâu.”
“Anh nói cũng đúng, đi thôi, tôi thấy anh Từ sắp đẩy được xe buýt rồi.”
Anh Từ lái chiếc xe tải nhỏ của mình, nghiến răng đẩy chiếc xe buýt lật nghiêng chắn đường ra xa hai mét, nhường đường.
Quãng đường tiếp theo cũng thường xuyên gặp rắc rối, Tô Hàm còn nhìn thấy có người đeo hành lý đi bộ trốn chạy, thấy xe của họ thì kích động vẫy tay ra hiệu dừng lại. Để chuẩn bị cho hành động lần này, Tô Hàm đã cung cấp máy bộ đàm chuyên dụng cho mọi người, thiết lập riêng kênh nhiệm vụ, đầu bên kia máy bộ đàm, anh Từ nói: “Đừng dừng lại.”
Xe lao vút qua, những người sống sót bên đường chửi rủa vài câu, tiếp tục mệt mỏi đi về phía trước.
Khi đến gần nhà máy đóng hộp thì đã là hai giờ chiều, họ lái xe bảy tiếng mới đến nơi, cả thể xác lẫn tinh thần đều rất mệt mỏi.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Hình như có người.” Tô Hàm lấy ống nhòm ra xem, đưa ống nhòm cho anh Từ.
Anh Từ cảm thán: “Sao cô lại có đủ thứ đồ trong tay thế! Để tôi xem nào—— đúng là có thật, không biết là người nào, có thể là công nhân của nhà máy, cũng có thể là người sống sót vào đây trú ẩn. Tốt nhất chúng ta đừng xung đột với họ, chúng ta hãy lẻn vào từ cửa sau.”
Anh Từ và ông chủ nhà máy đóng hộp quả thực là bạn tốt, anh ấy rất quen thuộc với nhà máy này, dẫn Tô Hàm và những người khác đến cửa sau, thấy cửa sau bị khóa, anh ấy ngẩng đầu lên: “Leo vào đi, Gia Đồng vào mở cửa.”
Tần Việt và những người khác rõ ràng rất ăn ý, anh Từ ngồi xổm xuống, hai tay nắm chặt, đè lên đầu gối, Khâu Gia Đồng là người đầu tiên giẫm lên đầu gối anh ấy, anh Từ hét lên một tiếng, dùng sức nâng lên, Khâu Gia Đồng giống như một chú mèo nhẹ nhàng nhảy lên, bám vào tường, dùng eo xoay một cái, người đã lật lên trên.