Chứ không phải ở đây cứ thở ra rồi lại hít vào, hít vào rồi lại thở ra. Hai đứa cùng im lìm như cá nóc.
Không sao, tôi biết lỗi thì sửa ngay, cố gắng vớt vát.
Lập tức khởi động chiêu hồi ức ấm áp.
“Cậu còn nhớ hồi bé có lần cậu cho tớ bao nhiêu là thạch hút…”
“Nhớ chứ, cậu đứng trước cửa nhà tớ chảy nước mũi, gió thổi một cái, suýt nữa thì nước mũi bên lỗ mũi trái văng sang mặt phải.”
Giọng Cận Xuyên bình thản đến lạ, nghe rất hay.
Tôi cạn lời nhìn lên trời xanh.
10
Đến khi bố của hai đứa tôi cùng bảo vệ chạy tới, Cận Xuyên đã như không có chuyện gì.
Đêm đã về khuya, chúng tôi ngồi trong xe của bố cậu.
Tôi hạ cửa sổ xe xuống một chút, vài hạt mưa bên ngoài lập tức lọt vào, nhẹ nhàng hôn lên trán tôi.
Tôi mang theo sự may mắn thoát chết, cười quay đầu nhìn Cận Xuyên.
“Mưa rồi Cận Xuyên, may mà chúng ta lên xe trước khi mưa rơi.”
Cận Xuyên cúi đầu nhìn tôi, sắc mặt cũng dịu hơn bình thường.
Nhưng giây tiếp theo, như có sương mù tụ lại trong mắt cậu.
Không khí đột nhiên chìm vào sự im lặng quỷ dị.
Cậu nhìn chằm chằm tôi hồi lâu.
Cuối cùng nhẹ nhàng nhíu mày.
Trong con ngươi đẹp như hổ phách là sự nghi hoặc bình thản.
“Bố, sao Lộ Tri Tri lại ở trong xe của chúng ta?”
Mưa nhỏ đêm xuân lành lạnh rơi xuống lòng tôi.
Hệ thống đã ngủ say bấy lâu lại xuất hiện một lần nữa.
Nó dùng giọng nói cực kỳ bình tĩnh mở lời.
“Tôi đã sớm nói với cô từ lâu rồi.”
Đây chính là lần đầu tiên trong vô số lần lãng quên sau này của Cận Xuyên.
Lần đầu tiên cậu quên đi câu chuyện của tôi.
11
Nói chính xác hơn, Cận Xuyên không phải đã quên tôi.
Mà là quên đi những chuyện đã xảy ra giữa hai đứa tôi trong khoảng thời gian này.
Từ nụ hôn ở đầu ngõ, đến việc hít thở trong kho dụng cụ.
Bố cậu cũng quên tại sao hai bố con tôi lại ở trong xe của cậu.
Thầy cô và bảo vệ không biết chúng tôi từng bị nhốt trong căn phòng nhỏ đó.
Cậu còn nhớ việc dạy kèm cho tôi, nhưng lại không nhớ lời “đe dọa” sau giờ học.
Ngay cả hai chữ “giải thích” mà cậu gửi cho tôi trong điện thoại cũng biến mất.
Trong lòng tôi chua xót.
Thật tốt quá, không cần ép bản thân phải thi được bốn trăm năm mươi điểm nữa rồi.
Dù sao trên đời này, chỉ có Lộ Tri Tri, nhân vật qua đường này là nhớ.
Trời ơi, tôi, cái nhân vật qua đường này lại còn thật sự là họ Lộ!
Lúc này tôi mới phát hiện ra sự qua loa của tác giả đối với vai trò của tôi.
Cạn lời thật, thế mà tôi còn tưởng tên mình khá đáng yêu, có bốn chữ khẩu.
Ngay cả tên Wechat cũng cố ý đặt là Khẩu Khẩu Khẩu Khẩu.
Bây giờ xem ra, cứ như mỗi chữ đều bị mã hóa, giống như cuộc đời tôi vậy.
Tôi tức đến điên mà bất lực, đ.ấ.m một cú thật mạnh vào không khí.
12
Tôi rất không phục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-chinh-con-chua-kip-xuat-hien-toi-da-cua-do-nam-chinh-roi/chuong-4.html.]
Với Cận Xuyên còn chưa đâu vào đâu, đã bị xóa hết dữ liệu rồi.
Tôi rất thắc mắc tiêu chuẩn xóa ký ức này là gì.
Thế là như mấy đứa lưu manh, tôi chặn cậu ở đầu ngõ.
Dù sao cũng sẽ quên thôi mà, không phải sao?
Tôi hừng hực khí thế, tiến lên rồi kéo tay Cận Xuyên.
Cảnh tượng trông vô cùng oai phong lẫm liệt.
“Tớ thích cậu, nghe thấy không, Cận Xuyên, tớ thích cậu!”
Lời nói đanh thép.
Cả đời tôi chưa bao giờ đường hoàng như thế này.
Trong ánh nắng xuân, quả nhiên khuôn mặt đẹp trai của cậu hiện lên sự sững sờ.
Thế nhưng sự sững sờ đó chỉ kéo dài chưa đến một phút.
Rồi hoàn toàn biến mất.
Hiển nhiên việc xóa dữ liệu quen thuộc đã đến, khởi động lại từ đầu.
Cận Xuyên cúi đầu nhìn tay tôi, ánh mắt như d.a.o sắc.
“Lộ Tri Tri, cậu đang cố gắng bóp nát cánh tay tớ để ám sát tớ đấy à?”
Đẹp trai và cay nghiệt như mọi khi, người lạ chớ đến gần.
Tôi buông cậu ra, cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân, đột nhiên hơi buồn bã.
Đương nhiên Cận Xuyên không hiểu cảm xúc của tôi, như nhớ ra điều gì đó.
“Về nhà cất cặp sách rồi qua tìm cậu ngay, cuối tuần có việc không dạy kèm được, hôm nay tớ tranh thủ giảng cho cậu luôn.”
“Cách cậu ghi lỗi sai không được đâu, tớ viết lại cho cậu một bản mẫu, lát nữa cậu cứ làm theo đó nhé.”
Mặt trăng thật xa xôi, mặt trăng không thuộc về tôi.
Nhưng mặt trăng thật sự đẹp.
Phiền c.h.ế.t đi được, cậu không thể dứt khoát hơn một chút, làm một người thật đáng ghét luôn cho xong sao?
13
Có lẽ hệ thống cũng thấy tôi bị thần kinh.
Lúc thì mong Cận Xuyên xấu xí, lúc thì mong Cận Xuyên đáng ghét.
Nó nói: “Cận Xuyên là nam chính, sao có thể là người xấu, càng không thể xấu xí.”
“Vậy tôi là người xấu, tôi là người xấu được chưa!”
Tâm trạng tôi sụp đổ hoàn toàn, đ.ấ.m bao cát “bộp bộp” ở căn gác nhỏ.
Kèm theo những lời lẩm bẩm kỳ lạ.
“Cú đ.ấ.m này, đ.ấ.m tôi ngang nhiên cướp đoạt tình yêu; cú đ.ấ.m này, đ.ấ.m tôi không biết tự lượng sức mình; cú đ.ấ.m này…”
Hệ thống lại không nói gì nữa.
Ở dưới lầu, mẹ gọi tôi xuống ăn cơm.
Mấy năm nay mẹ đã khỏe hơn nhiều rồi, thích nghi với chân giả hơn mấy năm trước.
Ngay cả người bình thường nhìn thấy mẹ, cũng chỉ thấy hơi khập khiễng một chút.
Ngược lại, có lẽ bây giờ tôi mới là người có trạng thái tinh thần tệ nhất trong nhà.
Tôi ngậm miếng thịt viên kho tàu, hỏi mẹ:
“Mẹ ơi, mẹ nói con người thật sự không thể chống lại số phận sao?”
“Số phận số phiếc cái gì, mẹ thấy con ăn thịt viên kho tàu nhiều quá rồi…”
Mẹ như mọi khi, trêu tôi hai câu.
Nhưng có lẽ thấy tôi thật sự ủ rũ không phấn chấn, mẹ lại trầm ngâm một lát.
Rất nghiêm túc mở lời.
“Đừng vì biết chắc sẽ c.h.ế.t đuối mà không vùng vẫy, đừng vì số phận ở phía sau đuổi theo mà không chạy trốn.”
“Đó là suy nghĩ của mẹ.”
Mẹ cười lên, đứng dậy xoay một vòng, chân lắp chân giả chấm nhẹ xuống đất một cái.