Nữ Chiến Thần Xuyên Không - Chương 271: Phản tỉnh

Cập nhật lúc: 2025-10-30 12:04:36
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

‘Đệ xin …”

 

Ngụy Trì cúi đầu thấp, đến cả ánh mắt cũng dám Nguyễn Ngư.

 

Nguyễn Ngư đưa tay , ngón tay dừng ở mép vết sẹo má Ngụy Trì, nhẹ nhàng lướt qua.

 

Ngụy Trì mới tắm xong, vết m.á.u khô sẹo rửa sạch , chỉ là vết thương do dính nước nên tái trắng và nhăn nheo.

 

“Đau ?” Giọng Nguyễn Ngư nhẹ nhàng.

 

Ngụy Trì chợt ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt trong trẻo và bình thản của Nguyễn Ngư.

 

Lời trách cứ như dự liệu hề đến, điều khiến y nhất thời chút bối rối, chóp mũi bỗng dưng cay xè.

 

Ngụy Trì cố chấp lắc đầu, “Không đau! Thành chủ, …”

 

Ngụy Trì giờ luôn chừng mực, chỉ cần ở nơi , y sẽ để lộ mối quan hệ tỷ giữa y và Nguyễn Ngư.

 

“Đi thôi, bôi t.h.u.ố.c cho .”

 

Nguyễn Ngư cũng để ý những khác, trực tiếp đưa Ngụy Trì đến phòng nghỉ cạnh phòng họp.

 

“Thật ! Lại còn Thành chủ chủ động bôi t.h.u.ố.c giúp!” Giả Nhị, tắm xong và một bộ quần áo sạch sẽ, trong mắt lộ ánh sáng hạnh phúc.

 

“Ngươi bớt ở đây nghĩ những chuyện vớ vẩn !” Giả Đại bực bội vỗ một cái gáy .

 

“Ca, thể cho chút thể diện ?” Giả Nhị bất mãn ôm lấy đầu, “Ta dù gì cũng lập công trở về đấy thôi.”

 

“Được ! Đại công thần!” Giả Đại trợn mắt, “Ngươi thương ? Để tự tay bôi t.h.u.ố.c cho ngươi !”

 

Nói xong, Giả Đại trực tiếp kéo Giả Nhị phòng họp.

 

Những khác mặt, Nguyễn Ngư dặn dò sẽ cuộc họp nhỏ, cũng theo đó tiến phòng họp, nhường đủ thời gian cho hai tỷ Ngụy Trì và Nguyễn Ngư ở riêng.

 

“Đau… đau… đau… đau…”

 

Giả Nhị nhe răng kêu lên.

 

Giả Đại thấy liền dứt khoát buông tay, trong mắt tràn đầy lo lắng cho , “Ngươi ? Rốt cuộc thương chỗ nào? Có cần đến d.ư.ợ.c cục chữa trị ?”

 

Giả Đại , vén áo Giả Nhị để xem vết thương.

 

Đối mặt với một loạt những lời quan tâm của ca ca, Giả Nhị nghẹn lời gọi đau, tất cả đều mắc kẹt trong cổ họng, y vội vàng luống cuống ngăn cản hành động vén áo của Giả Đại.

 

“Ca, thật sự …”

 

“Thật ?” Giả Đại mặt đầy nghi hoặc.

 

“Thật hơn cả trân châu!” Giả Nhị bất đắc dĩ, cũng cần Giả Đại vén áo y nữa, y trực tiếp cởi áo khoác ngoài, để lộ nửa rắn rỏi, đó xoay một vòng mặt Giả Đại, “Huynh xem, một chút chuyện cũng !”

 

“Ngươi còn từng thấy trân châu ?” Giả Đại lạnh một tiếng, thể ngoài vài vết bầm tím thì vết thương mới nào khác, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

 

Giả Nhị cũng dám cãi đại ca nữa, vớ lấy áo mặc .

 

“Lại đây, thoa chút rượu t.h.u.ố.c trị vết thương bầm tím cho ngươi, vết thương lưng ngươi tự thoa tới .” Giả Đại lấy một bình rượu thuốc.

 

Giả Nhị im lặng xoay , để đại ca bôi t.h.u.ố.c cho .

 

Mùi t.h.u.ố.c nồng nặc lan tỏa trong phòng họp, Giả Đại dùng sức xoa bóp những chỗ thương của Giả Nhị.

 

Những chỗ bầm tím như thế , chỉ cần chạm nhẹ cũng đau, thế nhưng Giả Nhị c.ắ.n răng, đến cả một tiếng rên cũng .

 

“Ngươi các ngươi nguy hiểm đến mức nào , nếu Thành chủ thần thông quảng đại, bây giờ thu dọn t.h.i t.h.ể cho ngươi !”

 

“Ca, bình an trở về …”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-chien-than-xuyen-khong/chuong-271-phan-tinh.html.]

 

Trong phòng họp đèn đuốc sáng trưng, ngoài tiếng trò chuyện lẩm bẩm của hai nhà họ Giả, những khác uống thì uống , nhắm mắt dưỡng thần thì nhắm mắt dưỡng thần, còn ai lời nào nữa.

 

Phòng nghỉ.

 

Nguyễn Ngư cầm lọ t.h.u.ố.c mỡ đặc chế của Khâu đại phu, đầu ngón tay dính chút cao thể mát lạnh, nhẹ nhàng thoa lên vết thương do tên b.ắ.n má Ngụy Trì, nơi kết vảy.

 

Thuốc mỡ mang theo mùi hương thảo mộc nhàn nhạt, tạm thời xua sự bồn chồn trong lòng Ngụy Trì.

 

“Sì…”

 

Thuốc mỡ chạm vết thương, cảm giác đau nhói mang khiến Ngụy Trì theo bản năng rụt một chút.

 

“Biết đau ?” Nguyễn Ngư ngừng động tác, giọng bình thản chút gợn sóng, hỉ nộ, “Khi xông pha trận mạc, chẳng thấy ngươi sợ đau.”

 

Ngụy Trì cúi thấp đầu, hai tay vô thức siết chặt vạt áo, “A tỷ, hỏng bét …”

 

Giọng y trầm đục.

 

“Ta quá xốc nổi, chỉ nghĩ đến việc lùng sục núi non để luyện binh, tìm Man, ngờ rằng khi thật sự đối đầu với Man, chúng sẽ đối mặt với nguy hiểm…”

 

“Suýt chút nữa… suýt chút nữa hại c.h.ế.t tất cả …”

 

Sự tự trách như dây leo, siết chặt lấy trái tim Ngụy Trì, khiến y gần như thở nổi.

 

Nguyễn Ngư cẩn thận thoa t.h.u.ố.c mỡ đều đặn, lông mày cau chặt và sự hối hận sâu sắc trong đáy mắt của thiếu niên mặt, sâu trong ánh mắt lướt qua một tia xót xa, nhưng ngữ khí vẫn trầm , “Nói xem, hỏng ở ? Cụ thể hơn .”

 

Ngụy Trì hít sâu một , trọn vẹn một ngày, đủ để y nhớ tất cả chi tiết cuộc chạm trán với Man ngày hôm qua, trong đầu hồi tưởng hồi tưởng hết đến khác.

 

Bởi , giờ đây khi phân tích tất cả những sai lầm phạm , cũng đặc biệt trôi chảy.

 

khinh địch mạo hiểm tiến quân, đ.á.n.h giá thấp thực lực của Man, phòng các thủ đoạn cảnh giác của họ.”

 

Ngụy Trì từng điều từng điều kể những lầm y phạm .

 

“Kế hoạch lùng sục núi non quá sơ sài, chỉ tính đến việc chiến đấu và rút lui khi phát hiện địch, dự đoán đầy đủ những thủ đoạn phi thường mà địch thể sở hữu.”

 

Nguyễn Ngư gật đầu.

 

“Còn nữa ?”

 

“Năng lực ứng biến của cũng còn thiếu sót, khi thủ lĩnh Man triệu hồi đàn châu chấu, nhờ Giả Nhị ca ứng biến tại chỗ… cùng với sự tay của A tỷ.”

 

Ngụy Trì tiếp tục tự kiểm điểm.

 

“Khi đó việc xử lý hậu quả của chúng cũng vấn đề, khi chúng thoát khỏi mối đe dọa của châu chấu, chúng nên lập tức khe núi để tìm kiếm, nên lãng phí nhiều thời gian như …”

 

Ngụy Trì xong lắc đầu.

 

“Không đúng, khi đó chúng ưu thế tuyệt đối về lượng, thì nên tập trung tất cả đội viên để đối phó với Man, khi đó thủ lĩnh Man vẫn tung lá bài tẩy cuối cùng, chúng đáng lẽ chia một phần nhân lực , trực tiếp tấn công hang ổ của chúng khi bao vây!”

 

Nguyễn Ngư nhướng mày, “Nói như , cũng chịu một phần trách nhiệm lớn, là chỉ dẫn hai tiểu đội khác đến chi viện cho .”

 

Nguyễn Ngư nhận thấy Ngụy Trì phân tích sâu sắc đến , từ góc độ , khi đó chúng đáng lẽ nên phái một đội chi viện cho Ngụy Trì, còn một đội khác thì thẳng đến khe núi, trực tiếp tấn công sào huyệt.

 

Chẳng qua khi đó Man nắm giữ lá bài tẩy kiểm soát châu chấu, xem đội của Ngụy Trì như dê đợi thịt.

 

Mà bọn họ há chẳng cũng tâm lý tương tự , phe đông , ưu thế tác chiến sân nhà.

 

Khi đó bọn họ chỉ vững vàng thu hoạch thành quả thắng lợi, nghĩ rằng khe núi ở ngay đó cũng chạy , hơn bảy mươi tên tinh nhuệ Man cũng đáng kể là bao, quá nhiều tinh nhuệ Man c.h.ế.t trong tay bọn họ, còn đáng để xếp hạng.

 

Bọn họ đều quá tự đại.

 

Ngụy Trì cũng ngờ Nguyễn Ngư thể tự nhận trách nhiệm về , nhất thời chút hoảng loạn, “A tỷ, đây thể là trách nhiệm của tỷ chứ, là do chỉ huy đúng đắn!”

 

Loading...