Nữ Cảnh Sát Xuyên Không Về Tề Quốc - Chương 54

Cập nhật lúc: 2025-08-16 21:10:49
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sắc mặt Ngô thị khẽ biến, thấy phần lớn xung quanh đều đang bà với ánh mắt đồng tình, trong lòng hận tức, mắng: “Được ! Đều là với con gái sai hết, nên con mới đáng c.h.ế.t đúng ? Nếu Sương nương oán khí thì nhắm , hại con gái gì!

Ta với con gái chẳng qua là ưa trong thôn một thứ đàn bà lẳng lơ như thế thôi! Nàng bảo trượng phu ruồng bỏ nên mới đến đây, ai tin! Không chừng là ngoài thông đồng với dã nam nhân nên mới…”

Lời còn dứt, ánh mắt u lãnh của Giang Tiếu nơi xa chợt lướt qua khiến tim Ngô thị khẽ run, lời định tiếp bỗng chốc nghẹn , nhớ nổi sắp gì.

Vân Sương lạnh một tiếng, đáp: “Ngô tẩu tử, , cái c.h.ế.t của Liễu nương tử liên quan đến . Trước khi quan phủ kết án mà bà cứ một mực khẳng định là hung thủ, chính là vu khống!

Xin hỏi Đinh huyện lệnh…”

Nàng bỗng xoay về phía Đinh huyện lệnh, lạnh giọng : “Các ngài điều tra án mạng mà để tùy tiện vu cáo khác là hung thủ ?”

Cảnh tượng quá quen thuộc, Nghiêm Phương trong lòng khỏi thầm : “Tới , tới , tới …”

Quả nhiên, Vân nương tử loại chịu lép vế!

Đinh huyện lệnh: “…”

TBC

Ông khẽ ho một tiếng, mặt mày nghiêm nghị : “Ngô thị, huyện nha đang điều tra vụ án, khi chúng hỏi, bà tùy tiện xen lời!”

Nói xong, ông đầu trưởng thôn Hoàng, hỏi: “Bổn quan hành tung của nạn nhân khi xảy án, trong thôn ai rõ?”

Trưởng thôn Hoàng vội đáp: “Chiều nay cuối giờ Thân ( 5 giờ), nhà họ Liễu đột nhiên gọi dân trong thôn tới, Liễu Tam nương… tức là nha đầu Phái Nhi mất tích, nhờ cùng tìm.

Chúng liền tản tìm kiếm khắp nơi, tìm gần một canh giờ mới phát hiện t.h.i t.h.ể của Liễu Tam nương tại núi Tiểu An

Trước lúc Phái Nhi mất tích, trong nhà họ Liễu chỉ đại tẩu Trịnh thị, nhị tẩu Miêu thị, và mấy đứa nhỏ ở nhà…”

Lúc , một phụ nhân hơn hai mươi tuổi, mặc váy vải xanh đậu cũ mới lẫn lộn, bước : “Bẩm Đinh huyện lệnh, dân phụ là… là đại tẩu của Phái Nhi. Sáng nay mấy đàn ông trong nhà đều đồng việc, tổ mẫu thì sang nhà hàng xóm trò chuyện, vì Phái Nhi đính hôn với Tào gia, sắp xuất giá nên dân phụ cùng nhị khăn cưới với trong nhà.

Ban đầu chuyện vẫn bình thường, đến khi Phái Nhi nhà xí về, thì rằng sang tìm Ngô Tứ nương chuyện riêng cần .

Ngô Tứ nương là bạn khuê phòng của , dân phụ… dân phụ cũng nghĩ nhiều.

Đến trưa, vẫn về, dân phụ còn nghĩ chắc ở ăn cơm nhà Ngô Tứ nương.

Mãi đến xế chiều, thấy phụ chồng sắp về mà vẫn thấy bóng Phái Nhi, dân phụ liền sang nhà Ngô gia tìm, ai ngờ Ngô Tứ nương bảo… hôm nay Phái Nhi từng đến tìm nàng…”

Khi , sắc mặt nàng giống lo lắng mà đầy vẻ hoang mang, thi thoảng còn sợ hãi liếc sang Ngô thị, hiển nhiên mắng mỏ một trận vì để lạc Phái Nhi.

Lúc , một cô nương trẻ tuổi mặc váy hồng nhạt, sắc mặt tái nhợt, bước : “Dân nữ… dân nữ chính là Ngô Tứ nương. Phái Nhi hôm nay thật sự hề tìm dân nữ, cũng… cũng từng sẽ đến…”

Đinh huyện lệnh nhíu mày, trầm giọng: “Chuyện cho thấy, nạn nhân thể chủ động tìm đến hung thủ. Vì giấu nhà, nàng còn bịa lý do đến gặp bạn … Hung thủ hẳn là quen với nạn nhân!”

Vừa , ánh mắt ông vô thức liếc về phía Vân Sương.

Chậc, nếu là Vân nương tử, e rằng nghĩ nhiều hướng hơn .

vụ án nhà họ La , Vân nương tử từng cố ý đến huyện nha dặn rằng, đừng tiết lộ việc phá án đó là do nàng .

Thấy nàng lúc phá án còn đội mũ che mặt, đủ hiểu nàng chú ý quá mức.

Ông khẽ ho một tiếng, tiếp: “Nạn nhân trong nhà gặp ai, đó hẳn phận bất thường, hoặc lý do thể công khai…”

Ngô thị đến đây, sắc mặt khẽ biến.

Câu chẳng đang ám chỉ, con gái bà gặp một tiện lộ mặt !

Lúc , Tôn ngỗ tác khám nghiệm xong thi thể, dậy chắp tay thi lễ bẩm:

“Bẩm chư vị đại nhân, cánh tay của c.h.ế.t dấu vết từng trói bằng dây thừng, khóe miệng vết rách nhẹ, hung thủ thể từng trói tay nạn nhân và bịt miệng nàng . Vì chỉ trói tay, nên nàng vẫn thể cử động đôi tay, mới thể dùng m.á.u chữ lên váy của .

Tiểu nhân còn thấy ngón trỏ tay của t.h.i t.h.ể móng tay bấm rách, nàng hẳn là tự dùng móng tay bấm ngón tay để m.á.u chảy , dùng m.á.u chữ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-canh-sat-xuyen-khong-ve-te-quoc/chuong-54.html.]

Vết thương chí mạng của nàng là lỗ thủng nơi ngực. Xương ở khu vực đó gãy nhiều chỗ, xét theo dấu vết vết nứt xương, chỗ là vật sắc bén chặt đứt, chỗ là bẻ gãy sống. Hung thủ rõ ràng dùng một loại d.a.o sắc, rạch n.g.ự.c nạn nhân khi nàng còn sống, chặt gãy, bẻ gãy xương ở đó, đó… m.ó.c t.i.m nàng .”

Những lời , dù là Tôn ngỗ tác dày dạn kinh nghiệm cũng một cách vô cùng khó khăn.

Loại vết thương ông từng gặp, nhưng nào thấy cũng khiến sởn gai ốc.

Trên đời kẻ tàn ác đến mức đó!

Sắc mặt những mặt càng thêm khó coi, Ngô thị gào thảm thiết, thậm chí còn suýt quỵ xuống.

Tôn ngỗ tác dừng lấy , tiếp tục:

“Ngoài , vùng kín của nạn nhân nhiều vết rách nghiêm trọng, thậm chí vết như vật sắc đ.â.m , nhưng trong đó dấu vết t.i.n.h d.ị.c.h để , điều kỳ quái.

Tình trạng , giống hệt với nạn nhân ở thôn Tằng gia đó.”

Những lời thì quá sức rõ ràng và nhạy cảm.

Một cô nương lấy chồng chịu nổi, gắng gượng chạy xa.

Những khác dù hết, nhưng sắc mặt ai nấy đều cực kỳ hoảng sợ và nặng nề.

Cả hiện trường lặng ngắt như tờ.

Bỗng nhiên, một giọng nữ trong trẻo vang lên phá vỡ sự im lặng:

, vết m.á.u hiện trường, nơi rõ ràng nơi đầu tiên gây án. Trước , hiện trường vụ án ở thôn Tằng gia cũng như thế ?”

Tất cả tại hiện trường hẹn mà cùng đầu kinh ngạc về phía Vân Sương.

Tôn ngỗ tác cũng sững , tuy cách dùng từ “hiện trường gây án đầu tiên” là lạ, nhưng ông vẫn hiểu , gật đầu đáp:

, t.h.i t.h.ể của nạn nhân ở thôn Tằng gia cũng phát hiện trong một khu rừng gần đó, nơi đó cũng chỗ nàng sát hại.”

Vân Sương hỏi: “Trước khi nàng sát hại, cũng mất tích gần nơi ở ?”

Lần là Đinh huyện lệnh lên tiếng:

“Nạn nhân ở thôn Tằng gia biến mất khi đang giặt đồ ở bờ sông gần làng buổi sáng. Khi dân làng phát hiện nàng còn, thì quần áo nàng đang giặt dở vẫn còn ở đó, hiện trường hề dấu hiệu giằng co đánh .

Chúng suy đoán, nạn nhân chủ động rời khỏi bờ sông, đó mới xảy chuyện.”

Vân Sương khẽ gật đầu, giọng bình thản:

“Vậy thì cái c.h.ế.t của Liễu nương tử, chắc chắn thể liên quan gì tới .”

Ngô thị sững sờ, vội gào lên đầy căm phẫn: “Ngươi liên quan là liên quan …”

“Trước hết…”

Giọng Vân Sương đột nhiên cao lên, lạnh lùng cắt ngang lời bà :

“Hung thủ thể gọi Liễu nương tử ngoài, chắc chắn nàng quen . Nếu Ngô tẩu tử khăng khăng cho rằng hung thủ là do sai khiến, thì đó cũng quen của .

Mà suốt sáu năm qua, gần như chỉ ở thôn Trường Thắng, từng ngoài nhiều, những quen cũng chỉ dân làng nơi đây, chuyện chỉ hàng xóm xung quanh , mà cả thôn ai cũng rõ!

Nói như , chỉ thể rút một kết luận — hung thủ là trong thôn Trường Thắng !

Hơn nữa, hung thủ rõ ràng quen thuộc với cả Trường Thắng và Tằng gia thôn, mới thể thần , quỷ đưa hai cô nương , lặng lẽ đưa t.h.i t.h.ể về để .

Điểm quan trọng nhất — nhất định xe ngựa, mới tiện di chuyển thi thể!

Thêm một điều nữa, rõ ràng nắm rõ thói quen sinh hoạt của hai nạn nhân, mới tìm thời cơ thích hợp để tay.

Những điều , cho thấy điều gì?”

Loading...