Nữ Bác Sỹ Xuyên Không Về Cổ Đại - Chương 98
Cập nhật lúc: 2024-11-09 20:27:38
Lượt xem: 29
Khi trời gần sụp tối Trần Tín mới bàn quân vụ với Chu Thông xong rồi trở về nhà. Hắn mới đi tới cửa viện thì đã thấy Đỗ thị bất ngờ vọt ra, xoắn tay áo, mắt đỏ hoe nhìn hắn ra chiều đáng thương.
Trần Tín vừa thấy bộ dạng này của bà thì bất giác nhíu mày hỏi: “Mẹ thế này là sao?”
Đỗ thị giật giật môi, muốn nói lại thôi. Cứ như phải chịu ấm ức vô cùng lớn lao.
Trần Tín mất kiên nhẫn, khoát tay nói: “Nếu mẹ không còn chuyện gì, thì con về nhà đây.”
Đỗ thị bước vội lên kéo giật tay áo hắn lại, tỏ vẻ đáng thương: “Lập Hổ, hôm nay mẹ cố tình làm một món mà con thích ăn nhất, nên chờ con ở đây. Con qua chỗ mẹ nghỉ ngơi một lát đi, mẹ con chúng ta nói vài câu.”
Trần Tín vừa định cự tuyệt, thì Đỗ thị đột nhiên che mặt khóc nấc lên. Thu hút sự chú ý của người qua đường. Trần Tín bất đắc dĩ đành phải gật đầu đồng ý: “Được rồi, đi thôi.”
Trần Tín sải bước đi trước, Đỗ thị đi bước nhỏ phía sau.
Hai người nhanh chóng tới chỗ của Đỗ thị ở Bắc viện, mấy nha hoàn của Đỗ thị thấy người về thì nhanh nhảu dọn cơm lên.
Trần Tín thấy trên bàn bày toàn là thịt mỡ, thịt viên đủ loại, bèn nhìn qua Đỗ thị với vẻ kỳ quái, nghĩ thầm đây chính là món mình thích ăn nhất sao? Đỗ thị nhiệt tình mời con trai ngồi xuống, cười cười gắp một miếng thịt mỡ lên nói: “Lập Hổ, mẹ nhớ đây là món hồi bé con thích ăn nhất, nào nào, con ăn nhiều một chút.”
Trần Tín nhìn Đỗ thị khó hiểu, hỏi: “Con thích ăn thứ này à? Sao con không nhớ?”
Nụ cười trên mặt Đỗ thị cứng lại đôi chút, bà thở dài yếu ớt: “Mẹ nhớ hồi bé con thích ăn thịt mỡ, đáng tiếc mẹ không có bản lĩnh, chỉ có ngày lễ tết mới được ăn một chút.”
Trần Tín nghe bà nhắc tới hồi bé thì cũng nhớ lại vài chuyện cũ, sắc mặt lạnh đi trông thấy, đáp: “Con thì nhớ, hồi bé không phải con thích ăn thịt mỡ, chẳng qua là quanh năm không được ăn thịt nên thèm mà thôi. Con còn nhớ khi đó mỗi lần sang năm mới, trong nhà khó khăn lắm mới mua được ít thịt, mẹ luôn luôn cho cha con Đinh gia ăn trước, chờ họ ăn xong rồi cũng chỉ còn dư chút canh thịt. Có một lần, con thật sự thèm tới hết nhịn nổi, bèn trộm một miếng thịt mỡ để ăn, kết quả bị Đinh Triêu Phụng đánh gần chết, mẹ đứng bên chỉ dám khóc, ngay cả một câu cũng không dám nói.”
“Mẹ…” Đỗ thị nhất thời không biết đáp gì, bà vốn định vun đắp chút tình cảm với con trai, không ngờ lại khơi dậy những ký ức không tốt.
Trần Tín đặt đôi đũa xuống, chuyển đề tài: “Mẹ gọi con tới đây e là có chuyện khác, mẹ có gì thì nói mau đi, con còn phải chạy về bế Bảo nhi nữa.”
Trên mặt Đỗ thị lộ ra vẻ chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Lập Hổ, con là một đại nam nhân, đừng suốt ngày nghĩ tới vợ con, kẻo lại bị người ta chê cười.”
Trần Tín nhướng mày: “Con bận rộn bên ngoài cả ngày, về nhà ôm nương tử với nữ nhi của mình thì phiền gì tới người ngoài. Nếu mẹ rảnh rỗi như vậy thì kiếm nữ công mà làm đi, con đi trước đây.”
Đỗ thị lật đật bước lên níu tay áo Trần Tín lại, vẻ mặt cầu khẩn. Trần Tín dằn cơn phiền não trong lòng xuống, dừng chân lại, chờ bà mở miệng. Suy nghĩ của Đỗ thị xoay chuyển trăm mối, ban đầu bà muốn chắp nối chút tình cảm mẹ con, sau đó chờ thời cơ thích hợp sẽ bàn tới chuyện kia, bảo con trai dạy dỗ lại đứa con dâu chẳng biết lễ nghĩa kia. Kết quả lại không như mong muốn, nhưng nếu bây giờ bà không nói thì sẽ không còn cơ hội, do đó bà đành phải cố gắng nói tiếp: “Lập Hổ, lúc nãy mẹ tới gặp vợ của con, nó…” Nói rồi bắt đầu thút tha thút thít.
Trần Tín liếc nhìn bà với ánh mắt hờ hững: “Con biết mẹ gặp nàng.”
“Nhưng mà nó… nó ngoài mặt thì trông hiền lành điềm đạm, nhưng ai ngờ lại nói ra những câu như thế…”
Bà còn chưa nói hết lời, Trần Tín đã quát lại: “Con đã nói sớm với mẹ không được quản nàng rồi kia mà, mẹ có dám nói mẹ không tới trêu chọc nàng không? Con rất hiểu nương tử của mình, nếu mẹ không tới chọc nàng, thì nàng tuyệt đối sẽ không nói gì mẹ!”
Đỗ thị vừa thấy thái độ này của con trai thì tim phút chốc lạnh buốt, khóc nấc lên ngay lập tức: “Ôi ôi, ta không sống nổi nữa rồi. Ta ngậm đắng nuốt cay nuôi con lớn, vậy mà giờ nó đối xử với ta thế này đây. Trước đây ta tội gì phải sinh con ra chứ —-“
Trần Tín đã quá quen với kiểu khóc lóc này của bà, nên lạnh lùng nói: “Mẹ từng nói, nếu lúc trước biết mắt con màu xanh nhạt thì đã tìm cách bóp c.h.ế.t từ lâu rồi. Thật ra con cũng chẳng muốn bị sinh ra!”
Tiếng khóc của Đỗ thị khựng lại giây lát, sau đó lại khóc tiếp.
Trần Tín khoát khoát tay một cách mệt mỏi: “Đủ rồi, mẹ tự giải quyết đi, sau này để tránh mẹ nhàn tới phát hoảng, con sẽ bảo mấy nữ công trong doanh dạy mẹ làm việc. Mẹ không có việc gì thì đừng tới tiền viện nữa.”
Nói rồi Trần Tín mặc kệ bà khóc lóc gây rối thế nào, vẫn cất bước đi thẳng. Đỗ thị càng khóc tợn hơn.
Sau khi Trần Tín về tới nhà thì có vẻ hậm hực.
Văn Đan Khê lại đón hắn với vẻ mặt tươi cười: “Sao hôm nay lại về trễ vậy? Có đói bụng không, mau rửa tay ngồi xuống ăn cơm đi. Đồ ăn hôm nay toàn món chàng thích ăn đấy.”
Trần Tín nhìn thoáng qua sắc mặt của cô, thấy cô vẫn giữ nụ cười rạng rỡ, không có vẻ gì là khác lạ. Rồi nhìn qua thức ăn trên bàn, phải gọi là sắc hương vị đủ cả, đây mới thật sự là món mà hắn thích ăn. Tuy Trần Tín bị Đỗ thị làm cho mất cả hứng ăn, nhưng vẫn ăn một bát cơm với Văn Đan Khê. Lúc ăn, Văn Đan Khê chỉ nói vài chuyện lý thú của Tử Khôn, còn lại thì hoàn toàn không đề cập tới.
Cuối cùng Trần Tín không nhịn được nữa bèn chủ động hỏi: “Hôm nay mẹ tới tìm nàng có chuyện gì?”
Văn Đan Khê đáp bình thản: “Bà tới tìm ta trò chuyện.”
Trần Tín vẫn đuổi theo tới cùng: “Nói chuyện gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-bac-sy-xuyen-khong-ve-co-dai/chuong-98.html.]
Văn Đan Khê ngập ngừng một chút, cuối cùng mới chọn ra vài điểm chính trong cuộc đối thoại của hai người để nói.
Mặt Trần Tín trầm xuống, ném phăng đũa đi, Văn Đan Khê lật đật khuyên hắn: “Chàng coi chàng kìa, việc nhỏ như vậy chàng tức làm gì.”
Trần Tín vẫn sôi gan: “Việc nhỏ cái gì, rốt cuộc bà ta có ý gì hả? Nàng đối xử với bà ta thế nào ta biết rất rõ, ta còn lạ gì tính bà ta. Nếu không phải nhìn nàng sinh con khổ sở như vậy, làm ta liên tưởng tới nỗi khổ của bà ta, thì tới giờ khắc này ta còn chưa nhận bà ta làm mẹ đâu. Nực cười, bà ta đã không biết cảm kích thì chớ, trái lại còn lên mặt với nàng. Người như bà ta không thể đối xử tốt, nàng càng tử tế với bà ta, thì bà ta càng hỉnh mũi lên mặt. Sau này, nàng cứ đối xử lãnh đạm với bà ta đi.”
Văn Đan Khê bỗng thấy buồn cười, còn có kiểu dạy vợ đối phó với mẹ mình sao. Chẳng qua, nghe mấy lời này xong, trong lòng cô lại vô cùng ấm áp dễ chịu.
Cô cười nhẹ nhàng, đưa tay đỡ vai hắn, rồi nhỏ nhẹ nói ra suy nghĩ trong lòng mình: “Ta thấy có thể mẹ bị ai đó xui khiến? Trước đây mẹ không như vậy đâu, lúc mới tới mẹ rất yên phận hiểu chuyện.”
Trần Tín cười lạnh: “Xui khiến? Tai của bà ta lúc nào cũng mềm, chưa bao giờ có chính kiến, ai nói gì cũng tin. Nàng yên tâm đi, sau này ta sẽ điều vài nữ công trong quân doanh tới dạy bà ta may vá, đỡ cho bà ta nhàn tới phát chán. Ta sợ cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì bà ta cũng sẽ chọc cho ra chuyện.”
Văn Đan Khê trầm mặc không đáp, có điều, lời Trần Tín nói rất có lý.
Xảy ra chuyện này nên hai người cũng chẳng còn lòng dạ gì để ăn cơm tiếp. Văn Đan Khê bảo người dọn thức ăn xuống, để chia cho người hầu. Sau đó hai người vội vã rửa mặt chải đầu xong xuôi, Trần Tín bèn kéo cô lên giường ngủ. Văn Đan Khê ôm eo hắn từ phía sau, dịu giọng hỏi: “Nhị Tín, tâm trạng của chàng không tốt sao?”
Trần Tín buồn bực đáp: “Không có.”
Văn Đan Khê cười khẽ: “Đồ ngốc, chàng cho là mình lừa nổi ta sao.”
Trần Tín thở ra một hơi dài thượt, than thở: “Hồi bé ta đã nghĩ, tại sao ta lại không có người mẹ như Vân di.”
Ngón tay Văn Đan Khê vuốt nhẹ bên eo hắn, như đang dỗ dành hắn trong im lặng. Trần Tín lại thở hắt ra: “Vân di cũng nói, nếu ta là con trai bà thì tốt rồi.”
Văn Đan Khê cũng thở dài thườn thượt, trên đời này quả là nhiều chuyện bất đắc dĩ, hiếu tử gặp phải người mẹ không ra gì, từ mẫu lại đụng phải đứa con bất hiếu.
Nói tới đây Trần Tín bỗng nắm chặt tay, nói với giọng kiên định: “Vì vậy, sau này ta nhất định phải để cho con gái chúng ta sống thật hạnh phúc sung sướng, để sau khi lớn lên nhớ lại lúc bé, nó sẽ thấy vui vẻ.”
Văn Đan Khê cười vui sướng: “Chàng có thể, Nhị Tín, ta tin chàng!”
Trần Tín cũng bị lây nụ cười của cô. Hắn đột ngột xoay người lại, vùi cô vào lòng thật sâu, rồi cúi đầu nói ra mấy câu buôn nôn: “Đan Khê, ta rất thích nàng. Nhìn nàng cười, phiền muộn gì trong lòng ta đều biến hết.”
Văn Đan Khê nắm hai bàn tay lại đ.ấ.m bồm bộp vào vòm n.g.ự.c rắn chắc của hắn, cười khanh khách: “Ta phát hiện miệng lưỡi chàng càng ngày càng ngọt.”
Trần Tín cũng cười hì hì, thổi ra một câu: “Ta làm cha người ta rồi, đương nhiên miệng phải càng ngày càng ngọt.”
Văn Đan Khê câm nín, cô phát hiện ra thêm một chuyện, hình như sau khi cô mang thai, cái đồ đần thối này cũng thay luôn câu cửa miệng. Trước đây là gì nhỉ? Hình như “Ta là người đã thành thân” thì phải.
Buồn bực trong lòng Trần Tín lúc này đã bị quét bay sạch sẽ, hắn ôm vợ mình nói huyên thuyên một hồi, chẳng bao lâu sau đã chìm vào mộng đẹp.
Sáng hôm sau, Trần Tín ăn điểm tâm xong thì tới thao trường luyện binh. Sau đó Xuân Phương nhẹ nhàng bước vào, khom lưng nói: “Phu nhân —“
Văn Đan Khê cười: “Nói đi, điều tra được gì rồi?”
Mặt Xuân Phương mang ý cười, giọng có hơi lưỡng lự. Trong lòng Văn Đan Khê chợt lạnh, chẳng lẽ…
Cô lặp lại lần nữa: “Được rồi, muội cứ nói đi, bất kể có phải là thật hay không thì cũng không liên quan gì tới muội.”
Bấy giờ Xuân Phương mới yên lòng: “Có người nói lão phu nhân, không, Đỗ thị dạo gần đây hay lui tới một cửa hàng son phấn để mua son, hơn nữa đi một lần lại mất tới nửa ngày.”
Văn Đan Khê chau mày, hỏi tiếp: “Trong cửa hàng đó có những ai?”
Xuân Phương nhỏ giọng đáp: “Nô tỳ đã hỏi rõ, chủ tiệm đó là một cặp vợ chồng trẻ, còn có một lão bá chừng năm mươi tuổi. Đỗ thị hay cùng ông ta… mắt đi mày lại.”
Văn Đan Khê cười nhạt trong lòng, xem ra, bệnh cũ của Đỗ thị lại tái phát rồi. Trước kia cô không tài nào quản được, thế nhưng bây giờ, cô tuyệt đối không thể để cho bà làm ra chuyện mất mặt ngay dưới mắt mình, nếu không về sau cả nhà cô còn đặt chân ở Dịch Châu này thế nào đây? Cô cũng không muốn con mình ra ngoài bị người ta chỉ trỏ.
Văn Đan Khê tính cách xử trí thật nhanh trong lòng, rồi tiện miệng hỏi: “Nhà đó họ gì?”
Xuân Phương đáp nhanh: “Người nam họ Vương, còn họ của người nữ, hình như muội nghe người ngoài gọi cô ta là Trịnh nương tử.”
Văn Đan Khê giật b.ắ.n trong lòng, không trùng hợp như vậy chứ? Lẽ nào là cô ta?