Nông Nữ Mở Khóa Hệ Thống Làm Giàu - Chương 80: --- Bàn bạc việc phân chia nấm với Tiêu chưởng quỹ
Cập nhật lúc: 2025-11-14 14:03:57
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5Akgnlo252
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngày hôm , giữa trưa.
Bảo Hoa từ trấn trở về, còn tiện đường đưa theo một nhóm .
“Yêu Nữu, khách!” Bảo Hoa lùa xe bò chuồng hướng phòng Ấu Noãn gọi lớn.
“Đến đây...”
Ấu Noãn đang ngủ trưa bỗng chồm dậy khỏi giường.
Vừa bước khỏi phòng thấy trong sân lác đác vài .
“Ồ, Tiêu chưởng quỹ...” Ấu Noãn chút bất ngờ khi Tiêu chưởng quỹ đích đến.
“Dư cô nương!” Tiêu chưởng quỹ nở nụ đặc trưng của .
Hai hàn huyên vài câu, Tỏa Trân Tỏa Mai liền mang mấy chiếc ghế mời họ .
“Đây là Đường đại phu mà mời từ trấn về...” Bảo Hoa chỉ vị đại phu già đang đeo hòm t.h.u.ố.c bên cạnh .
“Chúng gặp ...” Đường đại phu mỉm lịch sự.
Thì là đại phu của Trung Chẩn Đường.
“Phiền Đường đại phu chạy một chuyến , xin ngài hãy bắt mạch cho cha ...” Ấu Noãn cung kính .
“Đó là điều nên ...”
Sau khi chào hỏi xong, Bảo Hoa liền dẫn Đường đại phu bếp.
Hai ngày nay Dư cha vì chuyện nhà họ Dư lớn mà tâm trạng , phần lớn thời gian đều giường.
Dư mẫu thì nép trong bếp may vá y phục.
Ấu Noãn khuyên bà mấy bảo bà nghỉ ngơi, nhưng bà .
Mèo Dịch Truyện
“Dư cô nương, hôm nay đến đây là để bàn bạc chuyện phân chia nấm với cô...” Tiêu chưởng quỹ thấy trong sân chỉ một tùy tùng của và Ấu Noãn, liền thẳng.
Ấu Noãn hỏi: “Tiêu chưởng quỹ nghĩ kỹ ?”
Tiêu chưởng quỹ đầy ẩn ý: “Dư cô nương tầm xa trông rộng, hẳn là đoán sẽ ngày hôm nay...”
Trong lòng cảm thán một nha đầu mấy nổi bật tâm tư cẩn trọng đến .
Ngày đó, trong nấm thu mua từ tay nha đầu một loại mang độc tố.
Ngày hôm sai đầu bếp theo phương pháp của nha đầu , ăn ngon thì ngon thật, nhưng trúng độc...
Nôn mửa tiêu chảy suốt cả đêm, may mà chỉ tự thử món, món nấm đó lượng cũng nhiều nên dọn lên bàn khách.
Các loại nấm khác mẫu mời quý khách trong tửu lầu nếm thử, ai nấy đều tấm tắc khen ngợi!
Vật quý nhờ hiếm, đừng thấy loại nấm trông vẻ đáng kể.
Thực hai ngày nay cùng các chưởng sự từ phủ thành đến nghiên cứu một phen, hương vị và cảm giác khi ăn chẳng kém gì các nguyên liệu quý giá.
Có thể là sơn hào hiếm .
“Người ăn chẳng đều , mấy ai dám mạo hiểm những mối buôn bán chắc chắn, cũng kiếm chén cơm trướng Tiêu chưởng quỹ...”
Ấu Noãn đương nhiên Tiêu chưởng quỹ đang oán trách chuyện nàng chút tiểu xảo, giao thiệp với từng trải như , giờ đây tự nhiên thể cứ mãi giả ngốc.
“Ha ha ha ha, tồi tồi...” Tiêu chưởng quỹ Ấu Noãn thẳng thắn , nỗi vui vì tính kế trong lòng cũng lập tức tan biến.
“Những loại nấm ít nhiều đều chút độc tính, hẳn Tiêu chưởng quỹ đó cũng xem xét ...” Ấu Noãn tiếp lời , chỉ .
Tiêu chưởng quỹ sững sờ, là hậu bếp, món ăn nào vấn đề, đương nhiên xem xét .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-nu-mo-khoa-he-thong-lam-giau/chuong-80-ban-bac-viec-phan-chia-nam-voi-tieu-chuong-quy.html.]
Số nấm ngày đó, hôm sai đầu bếp hâm nóng một , tuy độc tính mất, nhưng cũng dám tự đảm bảo độc tính của tất cả các loại nấm đều giống , thu mua nấm khó, cái khó là chế biến món ăn và cái khó khi khách ăn bụng.
Hơn nữa, hôm đó ăn của nha đầu họ Dư , để an , quả thực định kéo nàng ăn, chia lợi nhuận cho nàng một phần là .
So với việc dùng bạc mua đứt nấm , đó nha đầu phủi m.ô.n.g bỏ thì hơn nhiều, chia lợi nhuận thì đó là cùng vinh cùng thịnh...
“Dư cô nương quả hổ là dựa núi ăn núi, hiểu thật sự nhiều, món nấm quả thực cần nhân tài như cô...”
Tiêu chưởng quỹ cũng vòng vo với nàng: “Việc phân chia lợi nhuận dễ thôi, cô hợp tác với Khánh Khách Lâu thu mua nấm, phân loại nấm, thậm chí là các bước và phương pháp chế biến, tửu lầu thể chia cho cô hai phần lợi nhuận...”
Ấu Noãn , trong lòng bắt đầu tính toán.
Hôm đó nàng dạo quanh Khánh Khách Lâu một vòng, tầng một Khánh Khách Lâu bày ba mươi chiếc bàn, tầng hai là các bao sương, tổng cộng mười gian, nàng còn lộ dấu vết liếc qua thực đơn của tửu lầu.
Món sơn hào đắt giá thể bán tới năm lượng thậm chí mười lượng bạc một phần.
Nàng ước tính trung bình một món nấm bán hai trăm văn tiền, hai phần trăm lợi nhuận nàng thể bốn mươi văn tiền.
Ước tính sơ bộ năm mươi suất nấm mỗi ngày, thì một ngày hai lượng bạc nhập .
“Tiêu chưởng quỹ, nghĩ Khánh Khách Lâu chỉ một nhà ở huyện thành, xin cả gan đòi hỏi thêm một phần lợi nhuận nấm từ các Khánh Khách Lâu khác thì ...” Ấu Noãn lớn mật .
Khánh Khách Lâu lớn như món nấm , nàng cũng coi như khai phá, nàng tự cảm thấy đủ năng lực trơ tráo để đòi hỏi phần trăm lợi nhuận .
Tiêu chưởng quỹ đau răng, một phần lợi nhuận tưởng chừng nhiều, nhưng Khánh Khách Lâu trải rộng khắp nơi.
Chỉ riêng phía nam hơn mười nhà, nếu mỗi tiệm đều bán nấm, nha đầu tưởng chừng chỉ lấy lợi nhuận nhỏ bé như hạt vừng, nhưng cộng tất cả thì đủ sánh ngang với hơn nửa thu nhập của một tửu lầu .
“Cái ...” Tiêu chưởng quỹ tỏ vẻ khó xử.
Ấu Noãn thấy do dự, một lời dịu dàng: “Vậy thì, Khánh Khách Lâu ở huyện thành ba năm chia lợi nhuận, còn các nơi khác chỉ cần hai năm thì ?”
Trong vòng ba năm, thị trường nấm ở phía nam tất sẽ mở rộng.
Nàng tham lam, chỉ hưởng lợi nhuận trong hai ba năm .
Tiêu chưởng quỹ đang nhíu chặt mày liền giãn , thật là, suýt chút nữa nha đầu nắm thóp.
“Dư cô nương, nếu cô tính toán như , chi bằng cho cô bộ một phần lợi nhuận, nhưng là trong hai năm thì ?” Tiêu chưởng quỹ đảo mắt, cũng coi như nhượng bộ .
Sau khi đại quản sự ở phủ thành đến, đối với món nấm hài lòng.
“Tiêu chưởng quỹ nghĩ kỹ bao nhiêu Khánh Khách Lâu cần đưa món nấm ?” Ấu Noãn thăm dò hỏi.
Nếu ước tính trong phạm vi của nàng, nàng vẫn sẽ bác bỏ.
“Khoảng mười nhà, vì mấy tiệm đều ở phía nam, năm nhà thuộc năm phủ thành khác ...”
Tiêu chưởng quỹ dứt lời, Ấu Noãn liền nhanh chóng tính toán trong lòng.
Phủ thành vốn là một nơi tiêu tiền như nước, món nấm ở phủ thành mỗi ngày đơn giản tính là hai mươi lượng bạc lợi nhuận ròng. Năm nhà là một trăm lượng, nàng một ngày mười lượng trong tay, một tháng chỉ tính riêng lợi nhuận của năm nhà , nàng thể kiếm ba trăm lượng bạc.
Cho dù giảm chút nữa, mười tiệm một tháng ít nhất cũng hơn trăm lượng chứ. Được!
“Được thôi, Tiêu chưởng quỹ mang theo khế ước ?” Ấu Noãn với ánh mắt sáng ngời Tiêu chưởng quỹ.
Tiêu chưởng quỹ thấy lưng lạnh, luôn cảm giác tính kế...
“Chuyện ký khế ước cô ba ngày đến huyện thành ký, tiện thể mang theo tất cả nấm cô thu , còn về việc thu mua nấm thế nào, chúng cần bàn bạc cho một quy tắc cụ thể...”
Ấu Noãn gật đầu tán thành.
Hiện tại phần trăm lợi nhuận , trong lòng nàng cũng nhẹ nhõm đôi chút.
Xem nhân lúc nàng còn đến các thôn thu mua nấm, thể chỉ bán ba tháng từ tháng bảy đến tháng mười hàng năm, nàng dự định mỗi năm ít nhất năm tháng lợi nhuận chia tài khoản mới .
Đây quả là một khoản thu lớn!