Nông Nữ Mở Khóa Hệ Thống Làm Giàu - Chương 43: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-14 14:03:14
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qUEptqLCF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đưa Bảo Hoa và mấy đứa trẻ thành
Sáng sớm hôm .
Sau khi ăn sáng xong.
Yểu Noãn liền gọi Bảo Hoa cùng huyện thành.
Nàng hỏi ý kiến Tỏa Trân và Tiểu Thông, định đưa chúng cùng, để chúng đường.
Sau ít nhiều cũng chạy việc vặt.
“Tiểu di, các , con ở nhà trông nhà!”
Tỏa Mai là đầu tiên .
Hai ngày nay mệt quá , huyện thành mất mấy canh giờ đường bộ.
Hai đứa còn lên tiếng, mà sang Bảo Hoa.
Trong lòng chúng mong huyện thành.
cũng thể để tiểu di khó xử, chúng Bảo Hoa mặt .
“Không , thành mất một văn tiền, phí tiền lắm.” Bảo Hoa vẻ mặt của Tỏa Trân và Tiểu Thông vui .
“Tam tỷ, cứ đưa chúng , tiền thành vẫn mà.”
Nói xong sang Tỏa Mai, nàng là tính cách đạm bạc, cũng thích hóng chuyện.
Liền mở lời: “Mấy ngày nay việc bận cũng tạm , rau lợn củi lửa cũng đủ, cứ ở nhà nghỉ ngơi, tiểu cô về sẽ mang đồ ngon về cho .”
“Con tiểu di, các ~”
Tỏa Mai vẫy tay chào mấy .
“Muội đó, đó, cứ chiều chúng mãi thôi ~” Bảo Hoa bất lực .
Biết Yêu Nữu hào phóng, nhưng vẫn tiếc hai văn tiền thành, lãng phí hai văn tiền vô ích.
Tỏa Trân và Tiểu Thông thì vui mừng khôn xiết, nhảy nhót theo bên cạnh xe bò.
Bảo chúng xe chúng cũng , cứ thích chạy lung tung, chạy mệt thì vịn xe bò kéo lê một lát.
Yểu Noãn mặc kệ chúng, từ đầu đến cuối đều xe bò.
Vết thương ở bàn chân hôm vẫn còn âm ỉ đau.
Đến trấn.
Họ rẽ trong mà thẳng theo con đường quan đạo đến huyện thành.
Con trâu mấy ngày nay nuôi dưỡng cũng từng dắt dạo, tinh thần cũng .
Đến huyện thành chỉ mất hai canh giờ.
Sau khi nộp phí thành, mấy một mạch đ.á.n.h xe bò đến tiệm thuốc.
“Oa ~ Huyện thành lớn thật đó, lớn hơn trấn nhiều!”
Tỏa Trân xe bò, thỉnh thoảng reo lên kinh ngạc.
“ đó, Tỏa Trân kìa, hình như đây là chong chóng mà tên tiểu bá vương chơi đó.”
“Xì, ngươi lớn thế còn chơi mấy món đồ chơi trẻ con đó ?”
“Hừ ~ Dù cũng lớn hơn ngươi…”
“Lêu lêu…”
Hai đứa ở phía ríu rít ngừng, Yểu Noãn nheo mắt cảm nhận sự ồn ào.
Vào thành một nghĩa là nàng sắp thêm tiền …
Đến cửa tiệm thuốc.
Tiểu Thông chịu trách nhiệm trông xe bò.
Bảo Hoa vác một giỏ lớn nhất đầy dây kê huyết đằng, Tỏa Trân thì vác một giỏ đài sen.
Yểu Noãn tay xách một giỏ hạt sen và một nắm tâm sen nhỏ.
“Ôi, cô nương đến ~”
Dược sư đang sắp xếp d.ư.ợ.c liệu ngẩng đầu lên liền thấy một hàng .
Bảo Hoa và Tỏa Trân tiệm t.h.u.ố.c cổ kính một hạt bụi khỏi chút rụt rè, nép phía Yểu Noãn.
“Sư phụ khỏe , Lục chưởng quầy ở đây ?”
Yểu Noãn thấy trong tiệm chỉ một d.ư.ợ.c sư liền hỏi.
“Ấy chà, may , sáng nay Lục chưởng quầy phủ thành .” Dược sư giúp họ đặt giỏ xuống.
“Sao ? Lại đồ gì ?”
Dược sư mấy giỏ lớn, khách khí .
“Thật đúng lúc.” Yểu Noãn mím môi, khó khăn lắm mới tới một chuyến, gặp đúng lúc Lục chưởng quầy ở đây.
Thấy thần sắc nàng dần phai nhạt, Dược sư chậm rãi : “Thảo d.ư.ợ.c gì, xem ...”
Viễn chí thảo mà cô nương mang tới hai đều là hàng hiếm.
Không là thứ gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-nu-mo-khoa-he-thong-lam-giau/chuong-43.html.]
Lục chưởng quầy dặn dò bọn họ, chỉ cần là d.ư.ợ.c liệu nàng mang tới, đừng vội từ chối.
“Vậy thì phiền xem qua giúp !”
Yểu Noãn từ trong giỏ của Tỏa Trân lấy một cọng sen đưa cho Dược sư.
Dược sư cầm lấy cọng sen xem xét kỹ lưỡng, ngửi ngửi , nửa ngày một lời.
Thấy nhận , Yểu Noãn lấy thêm vài hạt sen rút tâm đưa cho , bảo ăn thử.
Dược sư tiên chỉ c.ắ.n một chút, đó thấy độc liền cho cả hạt miệng nhai.
Vừa c.ắ.n xuống đắng.
Hắn định gì, đột nhiên cảm thấy đắng trong ngọt, ngọt trong chút đắng.
Thanh mát sảng khoái, dư vị vô tận.
“Đây là...” Hắn nhai nghĩ.
Hắn chắc chắn từng thấy thứ ở đó, chỉ là nhất thời nhớ .
“Ta nhất thời nhớ ...” Hắn cũng thẳng.
“Không , lão đại phu ở đây ?”
“Thật may, Lý lão đại phu và Lục chưởng quầy cùng phủ thành ...” Dược sư khẩy .
là đúng lúc chút nào...
“Thế , cô nương để một ít mẫu ở đây, chậm nhất là ngày mai họ sẽ về.
Đợi mốt khi chợ phiên ở trấn, cô nương thể đến tiệm t.h.u.ố.c ở trấn tìm Lục chưởng quầy là .” Dược sư vội vàng bổ sung, thứ e rằng cũng là hàng .
Yểu Noãn suy nghĩ một lát gật đầu: “Cũng , giúp cân Kê huyết đằng ...”
Bảo Hoa thấy liền vội vàng kéo giỏ gần chân Dược sư để xem xét.
Dược sư lấy từng cọng xem, phẩm chất tồi, cái thể chủ .
Cân bảy mươi tám cân.
Mèo Dịch Truyện
“Cô nương, Kê huyết đằng sẽ tính giá trung thượng phẩm cho cô, giá Lục chưởng quầy đưa là...”
Hắn quầy, gảy bàn tính : “Lần Kê huyết đằng thượng phẩm nhất là hai trăm hai mươi văn một cân,
Hôm nay tính cho cô giá trung bình, tức là một trăm mười văn một cân, bảy mươi tám cân tổng cộng tám lạng năm trăm tám mươi văn tiền...”
Yểu Noãn ý kiến gì.
Thanh toán xong tiền bạc, nàng đưa năm sáu cọng sen cho Dược sư, nhờ chuyển cho Lục chưởng quầy.
Ra khỏi tiệm thuốc, Bảo Hoa còn giữ bình tĩnh.
Vừa ở tiệm t.h.u.ố.c nàng tiện tỏ quá nhỏ mọn.
Bây giờ khỏi cửa tiệm, mấy vây quanh xe bò, xung quanh cũng ai.
Nàng khẽ : “Em út, thật là giỏi quá, cái Kê huyết đằng đó, mà bán nhiều bạc như ...”
Tỏa Trân khái niệm sâu sắc về tiền bạc, vì từ nhỏ nàng từng sờ đến một đồng, nên trông nàng bình tĩnh.
Tuy nhiên, biểu cảm của mẫu nàng, thì đây là một khoản tiền lớn.
Tiểu Thông cũng cảm nhận cảm xúc của mẫu , thế là cả ba họ vây quanh Yểu Noãn, chụm đầu thì thầm.
Thấy họ đang phấn khích, Yểu Noãn mỉm , vẻ : “Khụ khụ ~ chút tiền lẻ thôi, chút tiền lẻ thôi...” Rồi nàng giơ tay hiệu cho họ đừng kích động.
“Dì út, rễ cây đó thật sự đáng giá như ?” Tiểu Thông nhỏ giọng hỏi.
“Rất đáng giá ~” bây giờ khó tìm!
Rất nhiều cây giống Kê huyết đằng nhưng , tuy nhiên chút còn hơn .
“Oa ~ chúng ngày nào cũng tìm, ngày nào cũng kiếm tiền...”
Ha ha, trẻ tuổi nhiệt huyết là điều ...
“Đi thôi, chúng dạo trong thành , mua sắm vài thứ.”
Bảo Hoa dặn dặn nàng giữ chặt tiền.
Phần mua sắm yêu thích nhất của nàng đến.
Đi theo Bảo Hoa giống như với Võ Linh Hoành và Dư lão gia, nàng cảm thấy thoải mái và tự tại.
Trên đường , nàng thấy thứ gì cũng tò mò mua, thấy thứ gì cũng cảm thấy nhà thiếu.
Tiệm vải.
“Chưởng quầy, một bộ y phục may sẵn bình thường giá bao nhiêu?”
Bà chủ nhai đồ ăn lẩm bẩm: “Cái đó còn xem cô nương mua loại vải gì.”
“Cô nương giới thiệu chút ~”
Bà chủ tặc lưỡi một tiếng, dậy tiến lên liệt kê: “Áo vải bình thường năm mươi văn một bộ, áo bông bình thường một trăm ba mươi văn một bộ...”
Cũng tính là đắt.
Có lẽ là vì hiện tại nàng tiền dư.
Nàng mà thấy áo bông giá một trăm ba cũng đắt.