Nông Nữ Mở Khóa Hệ Thống Làm Giàu - Chương 37: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-14 14:03:07
Lượt xem: 23
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7plRyu7d5c
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dư lão tam thê tử đến cửa
Hương vị khó tả, thật đặc biệt!
Họ yêu cầu cao về ăn uống, nhưng bát nấm tùng nhung xào đảo lộn quan điểm của họ về nguyên liệu.
Gia đình Võ Linh Hoành nhận đây là loại nấm gì, chỉ hương vị vô cùng tươi ngon.
Bảo Hoa ban đầu thấy bàn thức ăn vài câu.
Chỉ là khách ở đây nên nàng tiện .
Cúi đầu ăn hai miếng rau xong, nàng chẳng còn ý nghĩ gì nữa.
Bởi vì ba đứa con nhỏ của nàng ăn đũa nhanh như chớp, ngay cả nàng cũng thể tăng tốc.
"Ưm... Ngon quá, Muội thật lợi hại!"
Võ Linh Hoành ăn hào sảng, kìm mà khen Yểu Noãn một câu.
Võ mẫu và Điềm Điềm cũng ăn gật đầu phụ họa.
Gà hoa tiêu tê cay nhưng mất hương thơm độc đáo của hoa tiêu xanh;
Món hai già ăn ít hơn một chút, răng họ , nhưng cũng nếm hương vị.
Rau dương xỉ mềm mại, giòn ngọt;
Chồi hoa tiêu chiên giòn rụm, tê cay;
Nấm chổi hầm gà vị đậm đà, tươi ngon; thịt cũng hầm tới, Dư cha và Dư thích nhất.
Mèo Dịch Truyện
Ngay cả Yểu Noãn cũng kìm mà uống thêm một bát canh gà, quá đỗi tươi ngon.
Chẳng trách hiện đại theo đuổi thực phẩm thuần tự nhiên.
Tiết gà chấm nước tương ngoài Bảo Hoa và hai cô bé Tỏa dám ăn, những khác thấy khá ngon.
Vị mềm mại, trơn tuột, Yểu Noãn thái khá nhiều tỏi nên mùi tanh, giống đậu phụ non.
Bàn ăn lớn , quả là một bữa tiệc thịnh soạn...
Võ mẫu vốn là khẩu vị lớn, tối nay cũng mặt dày ăn hai bát.
Thân thể bà sợ lạnh thích đồ cay nồng, bữa cơm tối nay hợp khẩu vị của bà.
Điềm Điềm thì thích uống canh gà và chồi hoa tiêu chiên.
"Khụ... Đang ăn cơm mà!"
Đang ăn ngon lành thì một giọng vang lên.
Cả đoàn đồng loạt ngẩng đầu lên.
Là Dư lão tam thê tử và con gái của nàng .
Từ đằng xa ngửi thấy mùi cơm thơm lừng mê .
Ban đầu, Triệu Cầm, vợ Dư lão tam, còn tin mùi cơm thơm đó là từ nhà họ Dư truyền .
Nàng nghĩ là nhà họ Võ hàng xóm.
khi nàng đặt chân sân nhà họ Dư, nàng thể tin.
Lại còn mái nhà tranh và chuồng mới dựng, từ cổng sân thấy lợn con, thỏ, dê, gà rừng, bò.
Tiếng gà ríu rít ở hậu viện...
Đổi đời ! Đây chẳng là đổi đời !
Lại thấy một đám đông đúc đang ăn cơm trong sân.
Cơm là cơm gạo mà nàng cả năm ăn mấy .
Lại còn năm sáu món ăn bày bàn, tất cả đều đựng trong đĩa gỗ.
Nàng mắt tinh ý thấy một đĩa thịt gà lớn.
Bàn đầy ắp món ăn sắc vị khiến nàng cũng ăn vài miếng.
Nàng lắc đầu, điều quan trọng.
Điều quan trọng là họ mà ăn nổi cơm gạo với món thịt .
Một bữa ăn bốn năm món thế là gia đình kiểu gì, e là giàu ở trấn cũng chắc ăn như .
Không năm lễ mà ăn ngon đến thế, chẳng lẽ cô em chồng của nàng trộm từ nhà họ Triệu về?
Nàng nghi ngờ liếc Bảo Hoa đang bưng bát cơm chằm chằm.
Đằng nàng là con gái nhỏ Dư Hữu Lan, trông mười sáu, mười bảy tuổi, đôi mắt lấm lét đông tây.
Cũng cảnh tượng mắt cho kinh ngạc, thể tin mà yên tại chỗ.
Đây vẫn là nhà ông bà nghèo nhất làng của họ ?
"Vợ lão tam, ngươi đến chuyện gì ư?" Dư cha gắp một miếng cơm, liếc nàng hỏi.
Võ mẫu và Bảo Hoa đặt đũa xuống, nhưng Yểu Noãn mời tiếp tục ăn.
"Ta chào hỏi một tiếng..." Bảo Hoa gượng đặt đũa xuống, sắc mặt chút tái nhợt.
Nàng trở về Phương Viên thôn, tam tẩu tìm đến, chắc là bên nhà họ Triệu thông báo tin tức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-nu-mo-khoa-he-thong-lam-giau/chuong-37.html.]
"Tam tẩu!" Bảo Hoa dậy gọi Triệu Cầm một tiếng.
Triệu Cầm liếc nàng một cái, trong mắt một vẻ gì đó rõ ràng.
Nàng bĩu môi: "Bảo Hoa, ngươi lớn đến thế mà, bỏ nhà đẻ là bỏ, sợ ngoài chê nhà chúng ."
Nàng đảo mắt, khoan thai hai bước quanh sân : "Ngươi nhà họ Triệu loạn thành một nồi cháo ..."
Nàng phất tay áo, đó liền biến sắc, nở nụ : "Ngươi đó, còn là cô gái mười mấy tuổi nữa, cái cuộc sống thể bỏ là bỏ chứ..."
"Ông , bà , hai là đạo lý ..."
Nói đoạn, nàng đến cạnh bàn, đầu tiên là thức ăn bàn.
Sau đó giả vờ như mới thấy nhà họ Võ: "A thím Võ, hai cũng ở đây ? Ai, cái miệng của ."
Võ mẫu gượng một tiếng, cúi đầu đút canh cho Điềm Điềm.
"Tam tẩu, ăn cơm ?" Yểu Noãn kịp thời ngắt lời, tam tẩu của nàng là "miệng mật lòng dao".
Triệu Cầm sắc mặt trầm xuống, chia gia sản con nha đầu c.h.ế.t tiệt cho chịu thiệt.
Lúc nàng chuyện với nàng, chỉ sợ mắc bẫy của nàng.
Rõ ràng chỉ là một nha đầu mười mấy tuổi, mang tấm lòng tinh quái, khéo léo.
"Khụ, dì nhỏ, chúng chuyện của dì ba, từ đồng áng về là chạy thẳng đến đây..."
Thấy nàng lên tiếng, Dư Hữu Lan " mắt " lên tiếng hòa giải khí.
"Ồ? Các ngươi quan tâm đó chứ."
Yểu Noãn uống cạn ngụm canh cuối cùng trong bát, .
"Đương nhiên !" Dư Hữu Lan vẻ ngoan ngoãn, chỉ là ánh mắt như như liếc Võ Linh Hoành.
Ánh mắt chất chứa tâm tư của nàng , vặn lọt mắt Yểu Noãn và Võ mẫu.
Võ mẫu mặt lập tức lộ vẻ vui mừng, nhưng ngay đó tối sầm xuống!
Bà cũng một chuyện về nhà họ Dư, chỉ là nhà Dư lão tam thường ngày vẫn giữ gìn danh tiếng.
Ngay cả chuyện đối xử với Dư cha và Dư , đây cũng là do nhà đại phòng và nhị phòng khơi mào.
Cô con gái lớn nhà họ Dư mắt , tuy cùng một làng, nhưng cũng gặp mấy .
Trông dáng vẻ khá thanh tú, chỉ là...
Võ mẫu lòng trăm mối tơ vò.
Yểu Noãn lên tiếng: "Nếu ăn cơm, việc gì thì nhanh chóng về ăn cơm hãy đến.
Ngươi thấy đấy, nhà chúng đông như , cũng tiện tiếp đãi các ngươi nữa."
Lời , sắc mặt Triệu Cầm và mấy liền biến đổi.
Đặc biệt là Dư Hữu Lan, nàng như chỉ là thể hiện đôi chút mặt nhà họ Võ, chứ hề ý định ở dùng cơm.
Giờ Yểu Noãn thế, thoạt cứ như cả nhà bọn họ tới ăn chực .
nương của nàng , Triệu Cầm, nghĩ như thế. Triệu Cầm bàn đầy ắp thức ăn, trong lòng mong nhà họ Dư giữ cả nhà .
Tuy rằng trong thôn việc thường sẽ đến bữa ăn.
Thị chỉ nghĩ một nhà già yếu, bệnh tật, nhỏ bé thì thể ăn món gì ngon chứ, căn bản bận tâm nhiều như .
Nào ngờ vả mặt đau điếng…
Hừ! Nhiều thức ăn như nghẹn c.h.ế.t cả nhà các ngươi mới là lạ…
“Bảo Hoa, con cứ một mực như , chúng mới là một nhà,
Có chuyện gì thì con cứ về một tiếng, thể để ngoài bắt nạt …”
Triệu Cầm đáp lời Yểu Noãn mà đầu tuôn một tràng Bảo Hoa.
Bảo Hoa thị đến thốt nên lời, mặt khi đỏ khi trắng.
“Nhà lão Tam, chuyện gì ngày mai tiếp, giờ cũng muộn , cả nhà con còn đang đợi cơm đấy…”
Dư cha cuối cùng cũng nhịn nổi, còn là một nhà .
Chuyện hỗn xược mà cháu trai nhà đẻ thị , thị thể nào chút nào.
Hơn nữa, hôm nay nhà họ Võ còn ở đây, thị đổ hết chuyện như trút bầu tâm sự, cũng sợ khác chê Bảo Hoa.
Thấy Dư cha biến sắc, Triệu Cầm ngẩn , mà út cưng đổi, ngay cả lão già cũng tính đổi nết …
“ , gấp đến mức lúc dùng cơm ?” Dư nổi giận.
Con gái của nhà gả đến nhà họ Triệu chịu giày vò như , lập tức cũng chặn lời Triệu Cầm một câu.
Triệu Cầm: Lạ thật, cả nhà đều lạ…
“Gia gia, nãi nãi, nương gọi chúng tới là để đòi công bằng cho tam cô đấy…” Dư Hữu Lan ở bên cạnh mở miệng .
“Khụ khụ, Dư thẩm, trời sắp tối , chúng cũng nên thôi…”
Võ ghé sát Dư chào một tiếng, gượng dắt Điềm Điềm .
Võ Linh Hoành khi ghé sát bên Yểu Noãn : “Ta ở ngay bên cạnh, chuyện gì cứ gọi một tiếng…”