Nông Nữ Mở Khóa Hệ Thống Làm Giàu - Chương 23: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-14 14:02:53
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qUEptqLCF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Khoản Tiền Khổng Lồ Đầu Tiên

 

Từ trấn đến huyện thành xe lừa mất đến hai tiếng rưỡi.

 

Con đường cái bằng phẳng hơn nhiều, tốc độ cũng nhanh hơn nhiều.

 

Đến cửa thành quan ải, tại một gian lều vuông vắn chừng hai mét vuông một thu phí.

 

Mỗi một văn tiền phí thành.

 

Võ Linh Hoành tiện tay trả hộ nàng, nàng định đưa một đồng tiền cho nhưng nhận.

 

Chỉ sờ sờ bụng: “Hơi đói …”

 

Yểu Noãn vội vàng nhét bộ bánh bao, bánh màn thầu mà nàng ôm suốt đường tay .

 

Lát nữa mời ăn thêm hai cái nữa !

 

Huyện thành càng thêm náo nhiệt, các gian hàng bày trí gọn gàng.

 

Mèo Dịch Truyện

Võ Linh Hoành dừng ở ngã tư đường gần tiệm “Trung Chẩn”: “Đến đây , ngươi bán xong thì cứ quanh quẩn gần đây, chúng sẽ tập trung ở ngã tư .”

 

Chàng đặt cái giỏ lên cửa tiệm cho nàng, chỉ về phía ngã ba phía dặn dò.

 

“Ừm, , đợi .”

 

Yểu Noãn vẫy tay với , xách giỏ tiệm thuốc.

 

Tiệm t.h.u.ố.c cổ kính trang nhã, thoang thoảng mùi d.ư.ợ.c liệu nhàn nhạt.

 

Phía quầy, từng tủ t.h.u.ố.c màu đỏ son xếp thành hàng, cửa tủ dán đủ loại tên thuốc.

 

Tiệm t.h.u.ố.c liền kề với y quán, ở giữa lối thông .

 

Khám bệnh ở bên , lấy t.h.u.ố.c ở bên .

 

Phía lác đác vài bệnh nhân, hai vị d.ư.ợ.c sư bận rộn giữa các tủ thuốc.

 

Mãi một lúc, bệnh cuối cùng cũng vãn .

 

Yểu Noãn tranh thủ lúc trống liền vội vàng tiến lên: “Thưa thầy, tiệm của các vị thu mua thảo d.ư.ợ.c ạ?”

 

Hai vị d.ư.ợ.c sư cúi đầu gì đó, ngẩng đầu hỏi một câu: “Thảo d.ư.ợ.c gì?

 

Hàng thông thường chúng thu rẻ,

 

Quá thông thường thì chúng thu…”

 

“Không thông thường, cái đó… là các vị xem !”

 

Yểu Noãn thông thường, nhưng viễn chí thảo thật sự trông bình thường.

 

Thấy hai vẫn ngẩng đầu, nàng thêm một câu: “Đây là d.ư.ợ.c liệu .”

 

“Ồ?” Một trong hai liền ngước mắt nàng.

 

Dược sư thấy là một cô bé chừng mười ba, mười bốn tuổi.

 

Mặc áo vá, dép cỏ, phía đặt một chiếc giỏ mây.

 

Phía phủ một tấm vải bố rách, trông vẻ thần bí.

 

“Mở cho xem nào~”

 

Dược sư dừng công việc trong tay, từ quầy .

 

Yểu Noãn , vội vàng vén tấm vải bố lên, cầm một cây viễn chí thảo đưa cho .

 

Dược sư khẩy một tiếng, nhận lấy: “Cô bé, ngươi lừa gạt đấy , cỏ dại nào cũng dám lấy đổi tiền .”

 

Nói xong, đầu quầy, thèm để ý đến nàng nữa.

 

Yểu Noãn cầm một cây viễn chí thảo, từng bước đến quầy: “Đây là linh phẩm ích trí, các vị… là gọi đại phu đến xem một chút…”

 

“Ngươi tiểu nha đầu hiểu gì về d.ư.ợ.c liệu, chẳng lẽ là d.ư.ợ.c sư bằng ngươi ?”

 

Dược sư năng thiếu kiên nhẫn, lạnh mặt xua đuổi: “Chúng thu, về .”

 

“Lục chưởng quầy~ Lục chưởng quầy!”

 

Yểu Noãn đột nhiên đến gần, thò đầu trong quầy kêu hai tiếng.

 

Hai vị d.ư.ợ.c sư tiếng nàng đột ngột la lên thì sắc mặt trầm xuống.

 

Bước khỏi quầy, vô cùng khó chịu mà ném cả nàng lẫn cái giỏ khỏi tiệm.

 

“Nha Đầu!”

 

Yểu Noãn đang đất định dậy thì thấy một giọng sang sảng vọng đến.

 

“…”

 

Võ Linh Hoành một chuyến đến lò gạch, mang thỏ đến tửu lầu lớn nhất huyện thành.

 

Vừa từ góc đường rẽ qua thấy nàng ném , vội vàng tiến lên đỡ dậy.

 

“Đi, dẫn ngươi .” Chàng buộc xe lừa .

 

Rồi một tay xách giỏ của nàng, một tay nhấc bổng nàng lên.

 

Yểu Noãn: …

 

“Ngươi…” Dược sư tưởng Yểu Noãn xông , định mở miệng quát.

 

Liền thấy Võ Linh Hoành một tay xách một thứ, kỹ thì đúng là tiểu nha đầu nãy.

 

Sắc mặt d.ư.ợ.c sư chợt đỏ bừng, nha đầu sẽ là em gái của chứ, trông cũng chẳng giống mà.

 

“Chàng thể thả ~”

 

Yểu Noãn xách cổ áo, khẽ lẩm bẩm.

 

Võ Linh Hoành lúc mới nhớ tay còn đang xách một , chợt buông tay…

 

Yểu Noãn đột ngột buông , loạng choạng hai cái mới vững.

 

“Võ tiểu ca, ngài tìm Lục chưởng quầy ?” Dược sư mặt nở một nụ .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-nu-mo-khoa-he-thong-lam-giau/chuong-23.html.]

 

Thật trong lòng bọn họ khinh thường thợ săn.

 

họ Võ cao to vạm vỡ, tự toát một vẻ mạnh mẽ.

 

Nếu chọc giận thì bọn họ cũng chẳng lợi lộc gì.

 

Hơn nữa, họ Võ thường mang đến những d.ư.ợ.c liệu phẩm chất , lâu dần cũng quen chưởng quầy ít.

 

“Ừm, gọi Lục chưởng quầy đây.” Võ Linh Hoành lạnh mặt một câu.

 

“Ôi~ Võ tiểu tử, hàng ?”

 

Chẳng mấy chốc, một nam nhân trung niên từ trong phòng , đến tiếng vang.

 

“Chàng giúp tử nhà xem xem thảo d.ư.ợ.c dùng thế nào?”

 

Võ Linh Hoành trực tiếp bán, nhưng Lục chưởng quầy tinh ý như hiểu ý tứ trong lời .

 

Yểu Noãn từ trong giỏ lấy vài cọng viễn chí thảo đưa cho : “Lục chưởng quầy, ngài xem qua cho.”

 

Lục chưởng quầy liếc Yểu Noãn, nha đầu quả là lanh lợi, khỏi ha hả hai tiếng, nhận lấy thứ từ tay Yểu Noãn.

 

Thoạt , quả thật là cỏ dại.

 

lời "trong núi cỏ dại" cũng vô căn cứ.

 

Rất nhiều thảo d.ư.ợ.c đều thể mặt mà bắt hình dong.

 

Để an , gọi d.ư.ợ.c sư sang bên cạnh mời một lão trượng đến.

 

Lão trượng là lão đại phu từ phủ thành phái đến, kiến thức uyên bác.

 

Lão đại phu cầm viễn chí thảo lên tỉ mỉ xem xét.

 

Từ hoa đến rễ, tách rễ ngửi ngửi, cuối cùng c.ắ.n một mẩu nhỏ nếm thử.

 

Chốc lát.

 

Mắt sáng bừng, mừng rỡ : “Cỏ nhỏ núi sâu chí hướng cao vời… đây là Tỉnh Tâm Trượng!”

 

Dược sư và Lục chưởng quầy sững sờ.

 

Lão đại phu say sưa kể về công dụng của viễn chí thảo.

 

Nói xong, Lục chưởng quầy mừng rỡ: Đây chính là mặt hàng đang khan hiếm ở phủ thành.

 

Người phủ thành ai cũng thích gọi nó là “Tiên dược”.

 

Học tử thì gọi nó là “Viễn chí”…

 

loại t.h.u.ố.c hiếm ở phương Nam, tiệm t.h.u.ố.c của bọn họ đều nhập hàng từ phương Bắc.

 

Đường xa xôi, giao thông tắc nghẽn, tốn thời gian công sức, đây là thảo d.ư.ợ.c lâu năm, ba bốn năm mới thể thu hoạch một !

 

Cộng thêm ít đến, mỗi năm mùa thi viện thí đều là hàng bán chạy, cung đủ cầu.

 

Ngay cả lão đại phu cũng đây là đầu tiên thấy viễn chí thảo tươi.

 

Đào t.h.u.ố.c vất vả nguy hiểm, nhiều năm đặt chân núi .

 

Ngay cả loại t.h.u.ố.c cũng là mấy năm từng thấy một ở chỗ một nông dân hái t.h.u.ố.c bên ngoài phủ thành.

 

Sau khi nông dân đó c.h.ế.t, còn ai đào loại thảo d.ư.ợ.c nữa.

 

“Bán thế nào?”

 

Võ Linh Hoành khẽ nhíu mày.

 

Thấy hai vui mừng ngớt, cảm thán mãi mà giá, liền cất lời nhắc nhở.

 

“Ồ, , giá cả dễ thôi dễ thôi…”

 

Hắn vòng vo một hồi, trong lòng tính toán.

 

Viễn chí thảo tươi quý hơn nhiều so với loại bào chế, giá trị dinh dưỡng cao hơn và cảm giác tươi mới.

 

Các thế gia vọng tộc quan tâm mấy đồng bạc, họ chỉ quan tâm giá trị.

 

Nghĩ , sai d.ư.ợ.c sư mang cân .

 

Một giỏ lớn như cân chỉ mười bảy cân, đè cân, thật !

 

“Cô nương, tổng cộng mười bảy cân, loại phẩm chất bốn trăm văn một cân thì ?”

 

Lời Lục chưởng quầy thốt , Võ Linh Hoành giật : Loại cỏ quý giá đến ?

 

“Lục chưởng quầy, e rằng ít , nếu mang đến học phủ phủ thành để bán thì…” Yểu Noãn xảo quyệt một tiếng.

 

Lục chưởng quầy đau răng, đều tại lão đại phu giấu giếm chút nào mà tuôn hết giá trị y d.ư.ợ.c .

 

Lão đại phu thần sắc như thường, chỉ là đại phu, thương nhân.

 

Thấy Lục chưởng quầy đang đ.á.n.h tính toán nhỏ, đầu bỏ .

 

“Dám hỏi cô nương là nông dân hái t.h.u.ố.c ?” Hắn vẫn tò mò vì cô nương đây là thảo dược.

 

“Không ! Chẳng qua bách tính chúng nương tựa núi mà sống, nhiều thứ đều tự mò mẫm tìm …”

 

Võ Linh Hoành Yểu Noãn một cái, tiểu nha đầu thật sự nghiêm túc, một cách bài bản dáng lắm.

 

“Lục chưởng quầy, ngài xem nếu ngài thật lòng mua, cứ giá thực , thảo d.ư.ợ.c , vẫn sẽ mang đến cho ngài…”

 

“Cái , bốn trăm tám mươi văn một cân, cô nương, đây là giá cao nhất thể trả cho ngươi .

 

Ở đây tổng cộng tám lạng một trăm sáu mươi văn tiền.

 

Sau ngươi mang đến cho , nếu phẩm chất thượng hạng, còn sẽ nâng giá!”

 

Lục chưởng quầy sảng khoái lớn, liếc Võ Linh Hoành một cái, đưa một mức giá thực.

 

“Thành giao~”

 

Yểu Noãn khẽ , đây quả là một khoản tiền khổng lồ nhỏ .

 

Cách ngôi nhà lớn của nàng gần thêm một bước nhỏ…

 

 

Loading...