Nông Nữ Mở Khóa Hệ Thống Làm Giàu - Chương 22: --- Thị trấn ---

Cập nhật lúc: 2025-11-14 14:02:52
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qUEptqLCF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đây là giao bộ tài chính trong nhà cho nàng, Yểu Noãn trong lòng trăm mối cảm xúc lẫn lộn.

 

Bảo ông xoay sở , ông đối xử công bằng với con cái!

 

Bảo ông xoay sở , vì chuyện chia ruộng đất mà cứ cảm thấy với con cái…

 

Ấy…

 

Tranh thủ lúc Dư cha bữa tối, nàng chạy bờ ruộng nơi hôm qua đào hành dại, đào thêm hai bụi cả đất lẫn hành về.

 

Tranh thủ lúc mặt trời lặn, ngắt bỏ lá hành dại chỉ giữ phần rễ và , vùi một góc vườn rau.

 

Lại gieo hạt cải trắng và ớt xuống đất, phủ một lớp đất mỏng, dùng gáo hất nước theo chiều gió, ẩm đất.

 

Không xa là tiếng đập nền móng nhà Võ Linh Hồng, bây giờ trời còn tối, vẫn ngừng việc.

 

Nhớ đến nạn chim, nàng vội vàng chạy về cắm một chiếc chuông gió rơm xong đất.

 

Bữa tối là cháo bột loãng, chỉ cháo bột loãng, mà còn loãng.

 

Yểu Noãn ăn một miếng, thực sự thể ăn thêm , nàng nhất định ăn cơm.

 

Liếc đám cỏ viễn chí trải đất trong sân, ngày mai đành trông cậy .

 

Trung d.ư.ợ.c trong lịch sử bao giờ rẻ, nàng tin bó viễn chí thể bán giá…

 

Ngày hôm .

 

Trời còn sáng.

 

Yểu Noãn cho Cẩu Vượng uống sữa bột.

 

Sau đó lấy mười văn tiền từ ba trăm hai mươi văn tiền Dư cha đưa cho nàng, còn trả cho Dư cha.

 

Dư mẫu từ gầm giường mò một đôi dép cỏ mới cho nàng.

 

Yểu Noãn thử , rộng, quan trọng nhất là giày mới sẽ cọ chân, thoải mái bằng đôi đang hợp chân.

 

“Nương, cứ cất ! Đôi con vẫn .”

 

“Không , con cứ mang theo, nhỡ đường hỏng thì con chân trần về .”

 

Yểu Noãn nghĩ cũng , núi cao đường xa giày nàng thể về .

 

Liền cầm lấy đôi giày buộc cái gùi.

 

“Con chợ đừng chạy lung tung, cẩn thận bọn bắt cóc.” Dư cha nhận tiền đồng dặn dò.

 

“Con !” Dù điều đó khả thi lắm, nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

 

Chào tạm biệt hai lão nhân, Yểu Noãn đeo gùi trong thôn.

 

Đi nửa đường thì đụng mặt Võ Linh Hồng đang dắt xe lừa tới.

 

“Đi nha đầu?”

 

Võ Linh Hồng thấy Yểu Noãn đeo một cái gùi lớn, lưng còng xuống, liền dừng .

 

“Ta trấn, đây là…”

 

“Thật trùng hợp, cũng huyện thành mua đồ, lên xe …”

 

Võ Linh Hồng liền thả dây dắt lừa, tiến lên giúp nàng tháo gùi.

 

Yểu Noãn ngượng ngùng : “Có phiền quá ?”

 

“Không .”

Mèo Dịch Truyện

 

 

Cứ như , Võ Linh Hồng dắt lừa phía , nàng xe lừa.

 

Trên xe lừa còn chất một lồng thỏ xuất chuồng, mười con, chắc là mang trấn bán.

 

Trên đường hai chỉ vài câu, Yểu Noãn cẩn thận quan sát địa thế đường khỏi núi của thôn.

 

Đường trấn dù đến hai mét rộng, nhưng may mắn là nhiều nên khá bằng phẳng.

 

cũng những đoạn đường khó , hố to hố nhỏ lởm chởm.

 

Nếu trời mưa, đoạn đường chắc chắn sẽ đầy những vũng nước lớn nhỏ.

 

Nhìn phía hề thở dốc, nàng bỏ ý định đổi chỗ cho xe.

 

Chủ yếu là nàng cũng đường.

 

Khi ánh sáng ban mai xuất hiện, hai cuối cùng cũng đến trấn Tân Hồi.

 

Vừa trấn thấy đủ loại tiếng rao hàng.

 

Các sạp hàng lớn nhỏ rải rác mặt đất, chỗ một đống, chỗ một chồng, tụ tập thành từng mảng đường phố.

 

“Tiểu Võ , phủ thành thì xe ở ?”

 

Yểu Noãn nhảy xuống xe lừa, đến bên cạnh Võ Linh Hồng hỏi.

 

Tranh thủ bây giờ còn sớm, nhanh chóng lên đường đến phủ thành.

 

Võ Linh Hồng cũng nàng hỏi đến ngẩn : “Muội ngốc ? Từ đây đến phủ thành mất cả ngày đường đó, một cô gái nhỏ như đến đó gì?”

 

Yểu Noãn khan: “Tự nhiên là việc.”

 

“Muội và cha chuyện kỹ càng ?”

 

Võ Linh Hồng thói quen tò mò chuyện riêng tư của khác, chỉ lo nàng lạc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-nu-mo-khoa-he-thong-lam-giau/chuong-22-thi-tran.html.]

 

Yểu Noãn gãi gãi đầu.

 

Đang trả lời thế nào thì Võ Linh Hồng mở miệng: “Đi thôi, huyện thành, đến huyện thành hãy quyết định phủ thành .”

 

“Cũng .” Yểu Noãn suy nghĩ một chút, liền sảng khoái đồng ý, huyện thành cũng .

 

“Huynh đói , mua bánh bao!”

 

Yểu Noãn cửa hàng bánh bao cách đó xa hỏi.

 

Lúc khỏi nhà mang lương khô, Dư mẫu bảo nàng đến trấn mua thứ gì đó ăn.

 

“Không cần, …”

 

Hắn định đến huyện thành sẽ mời nàng uống canh lòng dê, ngờ cô gái chạy biến mất .

 

“Khách quan ăn nhân gì, bánh bao thịt lớn hai văn một cái, bánh bao chay một văn hai cái, màn thầu một văn hai cái…”

 

Chủ quán bánh bao nhiệt tình chào hỏi những đang chen chúc cửa tiệm.

 

Đắt quá, bánh bao thịt gì mà đắt thế.

 

Nàng đau lòng sờ bốn đồng tiền: “Ông chủ, hai bánh bao thịt, thêm hai cái màn thầu.”

 

“Được thôi ~”

 

Ông chủ thoăn thoắt lấy mấy cái bánh bao và màn thầu từ trong lồng hấp , dùng lá cắt sẵn gói cho nàng.

 

Yểu Noãn nhận lấy, bánh bao thôi thấy mềm xốp ngon lành, màn thầu cũng trắng ngà ánh vàng.

 

Chắc từ bột mì nguyên chất, lá gói quen mắt, đặc biệt giống lá chuối.

 

Nàng ôm bánh bao chạy lon ton đến mặt Võ Linh Hồng, đưa cho một cái bánh bao thịt và hai cái màn thầu.

 

Võ Linh Hồng bất lực: “Bây giờ còn ăn , chúng ăn.”

 

Nói nhét bánh bao trong lá của nàng.

 

Yểu Noãn vóc to lớn như chuyện ăn , cũng chút kỳ lạ.

 

Để phần của , Yểu Noãn bên cạnh xe ăn, ăn đ.á.n.h giá xung quanh, trấn nhỏ và cũ kỹ!

 

cái bánh bao ngon, nhân bánh bao thịt là thịt bò nguyên chất, cổ đại g.i.ế.c trâu cày ?

 

Mang theo nghi hoặc, nàng , thỉnh thoảng vài câu với Võ Linh Hồng.

 

Từ lời , nàng ở đây cấm việc ăn thịt bò, nhưng phần lớn là dùng thịt những con bò c.h.ế.t tự nhiên để ăn.

 

Quán bánh bao cũng thường xuyên bán thịt bò, bình thường chỉ thịt heo.

 

Bánh bao thịt heo rẻ hơn, mùi tanh nồng, khó bán.

 

Tiếp đó, Yểu Noãn dò hỏi về hiệu t.h.u.ố.c ở huyện thành.

 

Hoá đây từng săn nhung hươu và những thứ tương tự, sẽ mang đến hiệu t.h.u.ố.c đổi lấy mấy thang t.h.u.ố.c chữa bệnh cho .

 

hiệu t.h.u.ố.c lớn nhất ở huyện thành là chi nhánh của phủ thành, tên là Trung Chẩn Phố.

 

Nơi đó là hiệu thuốc, là y quán, mở nhiều chi nhánh ở khắp nơi, giá cả công bằng.

 

“Muội bốc thuốc? Hay bán thuốc?”

 

Võ Linh Hồng đầu nàng một cái.

 

Cô gái nhỏ đeo một bó cỏ dại lớn trong gùi, lẽ mang thứ phủ thành bán

 

Yểu Noãn nét mặt trêu chọc của , nhướng mày: “Ta đào chút thảo dược, mang đến hiệu t.h.u.ố.c xem thử.”

 

“Khụ khụ ~” Quả nhiên là thật: “Lát nữa sẽ đưa đến đó, tiện đường mà.”

 

Võ Linh Hồng tuy cảm thấy Yểu Noãn chút ngây thơ, nhưng rốt cuộc cũng dội gáo nước lạnh nàng.

 

“Tiểu Võ, một loại lò sưởi, chỉ là một loại giường, bên thể đốt lửa, cả mùa đông ngủ đều lạnh…”

 

“Thật ư?” Đột nhiên , Võ Linh Hoành mặt mày hớn hở, dừng bước về phía Yểu Noãn.

 

Nhìn thấy ánh mắt mong chờ trong mắt , Yểu Noãn nhiệt tình gật đầu.

 

Nghe giường, nàng chợt nhớ đến bệnh phong thấp sợ lạnh của Võ phu nhân, nàng cũng sốt sắng nhắc nhở một câu.

 

Võ Linh Hoành hề nghi ngờ lời nàng .

 

Bởi vì đối với những chuyện mới lạ từng qua, sẽ vô thức phủ nhận, mà sẽ tìm cách kiểm chứng.

 

Thế nên, suốt chặng đường còn , Yểu Noãn liền lục lọi trong đầu cách hoả kháng.

 

Tuy rằng đại khái nàng hiểu nguyên lý, nhưng dù đây cũng là việc nhà họ Võ , thì thành công ngay từ đầu.

 

Giúp giúp cho trót, nàng lải nhải suốt dọc đường.

 

“Ngươi chuyện từ ?” Lời nàng dứt.

 

Võ Linh Hoành nghi hoặc hỏi một câu.

 

Ta…

 

Ta xem video ngươi tin

 

“Trước chợ phiên, những du khách kể…”

 

Yểu Noãn xong, chột đông tây: Chắc nàng từng chợ phiên nhỉ…

 

Võ Linh Hoành vẫn còn giữ một tia nghi hoặc: Nha đầu cứ, là thử xem ?

 

 

Loading...