Nông Nữ Mở Khóa Hệ Thống Làm Giàu - Chương 182: Đại Kết Cục ---

Cập nhật lúc: 2025-11-14 14:08:06
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qUEptqLCF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cuối năm.

 

Hoàng đế Nam Đan quốc là Tuyên Bình Đế bí mật giao cho Lộc Trạch Nguyên một nhiệm vụ, yêu cầu y mở cửa giao thương thịt heo với các nước.

 

Lộc Trạch Nguyên xuất kế sách diệu kỳ, dùng kế "ăn ", từ nước Phong Ứng mà "lấy " sáu mươi hai vạn lượng bạc trắng về cho triều đình.

 

Chuyện thành vô cùng mỹ mãn.

 

Triều đình trút một mối hận.

 

Mấy năm gần đây, vì lãnh thổ Nam Đan quốc tiếp giáp với biên giới các nước, Phong Ứng quốc tuy là một nước nhỏ nhưng dựa lưng Bắc quốc, nên vẫn luôn như một con bọ chét ác ý khiêu khích mối quan hệ giữa Nam Đan quốc và các nước.

 

Giờ đây coi như đ.á.n.h trúng yếu huyệt của Phong Ứng quốc.

 

Bọn họ cũng ngờ , chuyện thiến heo mà giữ kín như bưng Nam Đan quốc .

 

Không chỉ chịu tổn thất nặng nề, mà còn mất mảng thương mại lớn nhất.

 

Quốc chủ Phong Ứng quốc tức giận lệnh thanh trừng các quan chức nội bộ của cơ quan.

 

Tin tức , triều đường Nam Đan quốc vang lên một trận lớn, đúng là một mũi tên trúng mấy đích.

 

Nam Đan quốc ngay lập tức ban bố việc thiến heo khắp thiên hạ, Lộc Trạch Nguyên khen thưởng, tự nhiên cũng thể thiếu Yểu Noãn và Trương Đồ Hộ.

 

Trương Đồ Hộ cấp phép kinh doanh trại heo duy nhất trong huyện, trở thành trại chủ.

 

Đồng thời, thức ăn chăn nuôi mà Yểu Noãn nghiên cứu theo sách cũng đưa trại heo của , trở thành một nguồn thu nhập lớn khác.

 

Còn Yểu Noãn, nhờ việc quảng bá nông cụ và thường xuyên phát triển cây trồng, thăng liền hai cấp, lên đến nữ nông sư thất phẩm.

 

Năm .

 

Yểu Noãn tiếp tục nghiên cứu chế tạo xe nước và cối xay gió, tăng cường thủy lợi tưới tiêu, cùng với cày cong và máy may đơn giản.

 

Trong vòng một năm thăng thêm hai cấp.

 

Năm thứ tư.

 

Cẩu Vượng nhỏ nhận khá nhiều chữ.

 

Dưới sự dạy dỗ của Tống lão đầu, y lanh lợi tinh quái, giống chút nào tính cách của Dư cha và Dư .

 

Yểu Noãn như một vô hình đến bên y, cuối cùng cũng rõ y đang chơi cái gì.

 

Y đang kéo tai hai con ch.ó con giống sói.

 

Cảnh tượng chuyển, Yểu Noãn thấy con sói cái vẫn lẽo đẽo theo Tiểu Cường.

 

Tiểu Cường đối với nó vẫn giữ thái độ cao lãnh như thường.

 

Đến khi Tiểu Cường ngậm một con ch.ó con dẫn sói cái nhà, nhà họ Dư đối với sói cái như thấy.

 

Sói cái vui vẻ chạy thẳng đến một máng đá ở sân , bên trong đủ loại thịt vụn và rau nghiền, sói cái ăn khoái chí, cái đuôi dựng thậm chí còn quét cả xuống đất.

 

Sau đó, cái gọi là hậu bối của Dư Ngân Hoa tìm đến nhà họ Dư, Bảo Hoa cầm gậy dài đ.á.n.h cho chạy tháo .

 

Chỉ vì bọn chúng và Dư Ngân Hoa hề chút huyết thống nào.

 

Dư Ngân Hoa năm năm gả chồng nàng là Triệu Hữu Khang bạo hành mà c.h.ế.t.

 

Nàng quanh năm bạo hành nên mắc bệnh mãn tính, thể sinh con thì hậu bối .

 

E rằng đều là do vợ của sinh .

 

Xét thấy sự mặt dày vô sỉ của gia đình , Triệu Hữu Khang Yểu Noãn dùng một tờ giấy giao nộp cho huyện lệnh của huyện đó.

 

Danh tiếng Dư nông sư huyện lệnh cũng như sấm bên tai, chuyện Dư Ngân Hoa qua nhiều năm, vốn dĩ dễ lật án, nhưng ai bảo đắc tội với nhà họ Dư.

 

Triệu Hữu Khang phán tử hình, huyện lệnh cũng đổi thái độ nhân từ như khi, trực tiếp cho uống t.h.u.ố.c độc khiến ngũ tạng lục phủ quặn thắt.

 

Triệu Hữu Khang đau đớn ròng rã một ngày hai đêm mới c.h.ế.t.

 

Và năm .

 

Các loại rau củ quả của Yểu Noãn, bao gồm cả hẹ, hành tây, bí đỏ... những thứ mà thế giới , đều quảng bá rộng rãi khắp cả nước.

 

Vĩnh Châu Phủ thành, trở thành châu thành phát triển nông nghiệp trọng điểm của Nam Đan quốc.

 

Tri châu Tống đại nhân vốn dĩ thăng hai cấp, nhưng ông xin giữ nguyên chức.

 

Dương huyện lệnh cũng thăng chức, phẩm cấp tăng hai bậc.

 

Vị trí huyện lệnh bỏ trống còn là cơn ác mộng của quan viên nữa.

 

Ai nấy đều rằng việc nhậm chức huyện lệnh ở địa phận Vĩnh Châu là một chức quan khó kiếm.

 

Nay khác xưa , còn là quan nhỏ nơi thôn dã khổ sở mấy năm cũng thể ngóc đầu lên nữa.

 

Yểu Noãn gián tiếp trở thành bảo bối thăng quan trong mắt các quan .

 

Năm năm .

 

Thôn Phương Viên đổi cả đất trời.

 

Trên núi trong thôn trồng đầy cây dương mai và cây đào.

 

Trong nông gia nhạc. Bảo Hoa đang gói ghém rượu dương mai và rượu hoa đào cho khách trong sân.

 

Rượu dương mai và rượu hoa đào của thôn là độc nhất vô nhị ở Nam Đan quốc.

 

Giống cây là do Yểu Noãn từng chút một lấy từ gian để ghép, trong thôn hầu như ai cũng một mảnh đất trồng dương mai.

 

Bảo Hoa và Đại Trương xây một ngôi nhà tứ hợp viện riêng biệt chân núi.

 

Hai thành sinh một bé trai, đặt tên là Trương Tiểu Bảo.

 

Bọn họ còn mua một mảnh đất, xây một nông gia nhạc, đào hai ba mẫu ao, củ sen trong núi cũng di thực .

 

Trong ao sen chỉ nuôi cá, mà còn nuôi tôm hùm.

 

Tôm hùm trở thành đặc sản, các món ăn từ tôm hùm bắt đầu thịnh hành ở Nam Đan quốc.

 

Phương pháp nuôi tôm hùm trong ruộng lúa do Yểu Noãn đề xuất thành công, phẩm chất , kích thước lớn nhất, thịt tươi non.

 

Tuyên Bình Đế ban thưởng cho thôn Phương Viên, ngàn mẫu đất xung quanh đều thuộc về thôn Phương Viên.

 

Phần đất mở rộng dùng để trồng hoa hồng ăn , mứt hoa hồng, những thứ bán chạy khắp cả nước thì thôn Phương Viên chiếm ba bốn loại.

 

Vì thế, Lý thôn trưởng đặc biệt cho xây một nhà xưởng lớn, dùng kho bãi.

 

Nhìn khắp thôn Phương Viên, nhà nhà đều xây nhà gạch xanh.

 

Bởi vì thương nhân thường xuyên lui tới, dân làng còn tự phát xây khách sạn, quầy hàng nhỏ.

 

Cư trú tại thôn Phương Viên là một sự hưởng thụ, đập mắt là những cánh đồng hoa bạt ngàn, trong khí tràn ngập hương thơm của hoa quả.

 

Dư cha và Tống lão đầu mỗi ngày như một vị Phật Di Lặc, dạo quanh thôn, tinh thần quắc thước.

 

trạng thái cũng hơn, hiện tại giúp Bảo Hoa trông trẻ, bận rộn lúc nào ngơi tay.

 

Tiểu Lý thì kết hôn với một góa phụ ở trang viên, định cư tại đó.

 

Trang viên đặc biệt mở học đường, Tỏa Mai tự nguyện đến dạy học.

 

Các nông hộ việc đồng, học đường luôn vọng tiếng sách đầy sức sống của học tử, một cảnh tượng phồn thịnh.

 

Năm , Yểu Noãn quan cư tứ phẩm.

 

Thời gian trôi đến năm thứ sáu.

 

Thu nhập kinh tế, sản lượng nông nghiệp của Nam Đan quốc đầu các nước.

 

Vườn nho cao sơn của Yểu Noãn và ba loại nho chất lượng cao khác phủ kín sườn đồi, rượu vang ủ thậm chí trở thành ngự tửu cung đình.

 

Nàng trong vòng năm năm bồi dưỡng ít nhân tài bản địa. Xoay chuyển tình trạng quốc lực Nam Đan kiệt quệ.

 

Trên phương diện sản xuất nông nghiệp, nàng thực hiện chính sách trọng nông đến mức tối đa.

 

Khiến một quốc gia đất rộng của hiếm, năng suất thấp kém, vươn trở thành một quốc gia dân giàu nước mạnh, nhà nhà no ấm phồn vinh.

 

Tái thiết cục diện Nam Đan quốc trong các quốc gia, từ vị thế dễ ức h.i.ế.p trở thành đối thủ hùng mạnh khó lòng công phá.

 

Hiên Bình Đế ban thưởng lớn.

 

Sách phong nàng Nhất phẩm Nữ huyện chủ, ban hiệu —— Tắc!

 

Ban tặng một tòa Tắc Công phủ tại kinh đô.

 

Ban ngàn khoảnh ruộng , một ngàn nô bộc.

 

Tiếp đó chiếu cáo thiên hạ: Xá miễn thuế khóa quốc.

 

Năm đó, nàng khiến nữ giới còn động.

 

Nữ tử thể nhập triều quan, thể kinh doanh.

 

Nội y, nội khố và trang sức nữ giới của nàng cũng thu hút các nữ nhân từ khắp các quốc gia đổ xô tới.

 

Tiểu Thông và Tỏa Trân cũng cùng lúc hỷ sự trong năm đó.

 

Tiểu Thông cưới Lý Giai Miêu, con gái của Lý Khai Nguyên.

 

Tỏa Trân du lịch khắp Nam Đan quốc, trở thành đại quản sự của Yểu Noãn.

 

Yểu Noãn đặt tổng bộ kinh doanh tại Vĩnh Châu thành, trong cơ duyên xảo hợp, nàng kết giao với tiểu công tử của Tri châu đại nhân nhà họ Tống, Tống Viễn Sơn.

 

Ngày xuất giá, Yểu Noãn lấy từ gian tín vật năm xưa Tống phu nhân tặng nàng.

 

“Năm xưa cây trâm bạc chồng tương lai của con tặng , hôm nay giao cho con…”

 

Triệu Tam Thiên và Lộc Nguyệt Cẩm cũng tu thành chính quả, sinh một cô con gái.

 

Tại một thái ấp khác.

 

Yểu Noãn sai xây dựng mấy gian nhà xưởng.

 

Nhà máy sản xuất tã lót và b.ăn.g v.ệ si.nh cải tiến, ngày sản phẩm bày bán gây một làn sóng chấn động nhỏ.

 

Gia đình Dư Kim Hoa sống gần nhà máy, cả nhà từ chốn núi non hẻo lánh chuyển xuống, công cho Yểu Noãn tại nhà máy, cuộc sống cũng ngày càng hưng thịnh…

 

Cuối năm.

 

Võ Linh Hoành mang theo quân công nhất đẳng trở về Phương Viên thôn, phía là Khương Thanh Huệ, vẫn luôn theo .

 

Kế đó là Lộc Trạch Nguyên.

 

Những năm qua, dường như từng xuất hiện trong mộng của Yểu Noãn.

 

Kỳ lạ là nhiều sản nghiệp tay nàng rõ ràng đều mối liên hệ với thương hành của , thể xuất hiện chứ!

 

Lúc trong sân, ánh trăng thanh lạnh, tựa như Nguyệt Thần hạ phàm.

 

Chàng vẫy tay về phía Yểu Noãn, một chuỗi phật châu đeo cổ tay, càng khiến thêm phần thoát tục, giống phàm trần.

 

Khóe môi ẩn chứa ý , điểm đổi là nốt ruồi lệ nơi khóe mắt, vẫn yêu mị như cũ…

 

Yểu Noãn định bước tới

 

Bỗng nhiên hình ảnh đứt đoạn.

 

Nàng xoa nhẹ mi tâm, mở mắt.

 

Bố cục căn phòng dường như đổi!

 

Trời còn sáng, mà câu chuyện nơi thâm sơn cùng cốc vẫn đang tiếp diễn…

 

【Nàng từ thời xa xôi đến, dừng chân nơi thâm sơn cùng cốc. Nàng chỉ là đứa trẻ vai khổng lồ, tựa như cánh bồ công tan tác, hướng gió thổi chính là sứ mệnh của nàng, nơi hạ cánh là chốn thuộc về nàng. Một đời quá ngắn, chỉ sớm tối, một đời quá dài, câu chuyện chi tiết ngừng…】

 

《Chính văn

 

Phiên ngoại: Lộc Trạch Nguyên

 

Tháng Chạp.

 

Khí lạnh dần thêm dày đặc.

 

Vĩnh Châu thành một màu xám xịt, thúc ngựa thành, Tiêu chưởng quỹ của Khánh Khách Lâu trong huyện hành lang dịch quán xoa tay chờ đợi.

 

Thấy liền nghênh đón.

 

Y luyên thuyên dứt, một tràng dài, chỉ xoay quanh một .

 

—— Dư cô nương.

 

Nam bắc đất trời, thương gia như cá diếc sang sông, mà nữ thương nhân hiếm hoi như lạnh.

 

Nghe lời Tiêu chưởng quỹ , còn là một cô nương mười lăm mười sáu tuổi.

 

Lạ lùng .

 

Vốn dĩ cô nương là điểm tựa thể khuấy động việc kinh doanh trong lời kể của Tiêu chưởng quỹ.

 

Mấy món nấm rau dại lừng danh khắp các thành, khiến thực khách tranh tìm đến, đều là do tay nàng .

 

Ta đây tuy qua, nhưng từng để tâm.

 

Một tia hứng thú âm thầm dâng lên.

 

Ý niệm nảy sinh, liền thể kiềm chế nổi.

 

Sáng sớm mấy ngày , xe ngựa lăn bánh qua quan đạo, qua nền đất đóng băng của đường làng, dừng ở một viện lạc sườn núi.

 

Tiểu viện núi xanh bao quanh, thanh tịnh đến mức tựa hồ thế ngoại đào viên.

 

Rèm xe khẽ động, cửa viện hé mở.

 

Một tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến từ bên cửa.

 

Bên ngoài khe hở tấm rèm, là một bóng hình mặc váy vải bông màu trắng ngà, tấm lưng mỏng manh nhưng thẳng tắp.

 

Búi tóc búi đơn giản bằng một cây trâm gỗ bình thường, mấy sợi tóc mai lưa thưa dán vầng trán nhẵn nhụi.

 

Nàng chiếc xe ngựa đột ngột dừng cửa, khẽ cau mày, lẽ ngầm khó chịu vì sự quấy rầy của .

 

Ta vén rèm xuống xe, ánh mắt hờ hững của nàng rơi mặt , khẽ giật .

 

Ngay đó đôi mắt sáng lên, tựa hồ đang nghĩ điều gì, khóe môi khẽ cong lên một nụ ẩn ý.

 

“Ngươi là đại đông gia của Khánh Khách Lâu?” Giọng trong trẻo ngọt ngào.

 

Ta mỉm : “Ta tên Lộc Trạch Nguyên.”

 

Nàng dẫn viện, rót một chén đưa tới.

 

Hương thơm thoang thoảng, là loại Long Tỉnh Minh Tiền thượng hạng nhất của trang .

 

Hằng năm đều phân phát lượng nhất định cho các chưởng quỹ.

 

Tiêu chưởng quỹ ngay cả thứ cũng tặng nàng, xem thật sự quý mến cô nương .

 

Ta nâng chén lên, hỏi nàng về các món nấm rau dại và những cơ hội kinh doanh khác.

 

Ánh mắt nàng chợt sáng bừng, dậy chạy phòng bên cạnh lấy hai gói nhỏ bằng vải bông trắng tinh xếp gọn gàng, đưa cho một cái.

 

Hình dáng kỳ lạ, mềm mại mang theo đường cong tinh tế.

 

Nàng thần thái rạng rỡ, ánh mắt thuần khiết và thẳng thắn.

 

Đầu ngón tay nàng chạm tấm vải bông: “Đây là vật nữ nhân dùng, nguyệt sự cân…”

 

Tay đột nhiên cứng đờ, vành tai kiểm soát mà nóng bừng.

 

Mặt mày tựa như lửa nướng.

 

Hàng rào lễ giáo nam nữ đại phòng, lời kể hào sảng của nàng, trở nên yếu ớt đến chịu nổi một đòn.

 

Nàng … thản nhiên đến thế!

 

Đồng tử co rút, xen lẫn kinh ngạc và lúng túng.

 

Ta hắng giọng, chuyển tầm mắt, đôi mày mắt vô cùng nghiêm túc của nàng.

 

“Dễ dùng ư?”

 

Giọng bật , mà khàn hơn ngày thường nửa phần.

 

Sự ngượng nghịu đặt trong lồng n.g.ự.c sắp tràn ngoài.

 

Nàng như hề , tiếp tục phân tích rõ ràng giá trị thương mại của vật .

 

Trong mắt nàng lấp lánh ánh sáng rực rỡ.

 

Ngoài sự tinh ranh của một thương nhân, đó còn là sự thấu hiểu sâu sắc hơn về cảnh của nữ giới.

 

Sau đó, chúng bàn về những chuyện khác.

 

Lời của nàng luôn dễ dàng khiến lắng , tìm hiểu cái gọi là cơ hội kinh doanh trong lời nàng.

 

Buổi tối, vốn định lên đường.

 

 

Ta thấy : “Nghe Tiêu chưởng quỹ cơm nhà ngươi ngon, thật nếm thử…”

 

Chưa từng nghĩ tới, thể mặt dày như chỉ để ăn một bữa cơm của nàng.

 

Nàng khi bếp lò, là một vẻ sinh động khác.

 

Ánh lửa chiếu lên khuôn mặt nghiêng đầy chuyên chú của nàng, giữa những chuyển động lật chảo, là thở nhân gian mà từng trải nghiệm.

 

Khi cơm canh đưa miệng, vị tươi ngon nổ tung đầu lưỡi, một ý nghĩ bất chợt xộc óc: đây vài ngày.

 

Tài nấu ăn của nàng giỏi.

 

Rất hợp khẩu vị của .

 

Trên nàng, quá nhiều điều khiến kinh ngạc.

 

Một tia tìm tòi nghiên cứu âm thầm nảy nở trong lòng .

 

Sau , mượn cớ cố nhân Triệu Tam Thiên của tỷ , nàng giúp “để mắt tới”.

 

Sự để mắt , trở thành sợi dây dẫn cho hết đến khác “ ngang qua” Phương Viên thôn.

 

Tiêu chưởng quỹ trở thành tín sứ của .

 

Thay đưa cho nàng những loại gia vị hiếm trong lời nàng, đưa những món bánh ngọt thức ăn mới lạ từ kinh thành.

 

Tháng Chạp.

 

Gió tuyết ngớt.

 

Ta một nữa “tiện đường” bước tiểu viện đó.

 

Ngoài phiếu lương thực chia lợi nhuận, còn tiện thể mang thêm cho nàng mấy gói đồ.

 

Ta giả bộ tùy ý: Đi ngang qua trấn, tiện đường ghé xem hàng hóa của ngươi chuẩn thế nào .

 

Thực .

 

Thuận đường ở chứ.

 

Rẽ mười tám đường cong…

 

Chẳng qua là đến chỗ nàng để trộm lấy nửa ngày nhàn rỗi, ngắm đôi mắt lanh lợi tinh ranh của nàng, nàng những ý tưởng kỳ diệu gì.

 

Thật kỳ diệu,

 

Ở bên nàng, luôn thể gạt bỏ phiền muộn trong lòng.

 

Chóp mũi và hai má nàng đỏ ửng vì lạnh, đầu tiên thấy gương mặt nàng vẻ đáng yêu ngây thơ ngoài sự tinh ranh.

 

Ta nhịn hỏi nàng: Vì dễ dàng tin tưởng như .

 

Mắt nàng chớp , trong trẻo tựa hồ thể xuyên thấu lòng .

 

Nàng Tiêu chưởng quỹ luôn khiến sinh một loại ảo giác thể nắm giữ .

 

Ánh mắt thẳng thắn đến mức gần như vô tội.

 

Lồng n.g.ự.c tựa như một sợi lông vũ nhẹ nhàng quét qua.

 

Nhớ đủ thứ, từng chuyện từng việc, chẳng đều là "dễ nắm giữ" sự chỉ dẫn của ?

 

Nàng sắc trời, chỉ .

 

Nói tuyết nhỏ hơn, bảo nên mau chóng lên đường.

 

Ý tứ đuổi , cũng như , rõ như ban ngày.

 

Ta xoa nhẹ mi tâm, hiếm khi lộ vẻ mệt mỏi mặt khác.

 

Nghĩ đến Lộc Trạch Nguyên ở kinh thành, cũng là một nhân vật lừng danh trong Kinh Thành Song Tuyệt.

 

Biết bao danh môn khuê tú thôi.

 

Sao đến chỗ nàng, thành kẻ đáng ghét? Thành kẹo mạch nha dai dẳng ?

 

Không bỏ thì bỏ .

 

Mèo Dịch Truyện

Nhớ món cơm của nàng, nhớ sự an tĩnh .

 

Hôm nay, niềm vui bất ngờ.

 

Gió tuyết chuyển lớn, đường núi khó .

 

Không .

 

Dư cha một tiếng bảo lưu qua đêm, thấy trong mắt nàng thoáng qua vẻ bất đắc dĩ nhỏ nhoi.

 

Trong lòng ngứa ngáy như mèo cào, bật .

 

Dường như cơn phong tuyết , cũng trở thành một loại quà tặng.

 

Sáng sớm hôm .

 

Vừa gặp nhà nàng g.i.ế.c heo đón năm mới.

 

Trong viện.

 

Một nam tử dáng cao lớn, mày mắt khí đến từ sớm.

 

Thành thạo điều khiển các loại dụng cụ.

 

Ánh mắt luôn vô thức đuổi theo bóng hình nàng.

 

Nàng gọi y: “Tiểu Võ.”

 

Nam tử họ Võ , ánh mắt mang theo sự dò xét che giấu và… một tia địch ý khó nhận .

 

Trực giác của nam nhân sắc bén như dao.

 

Một cảm giác căng thẳng tinh tế lan tỏa trong sân.

 

Ta nổi ý trêu chọc.

 

Cách con heo béo đang giãy giụa kêu la, hai ánh mắt của và nam tử va chạm giữa trung.

 

Khoảnh khắc , ý hơn thua lẽ chỉ vì con heo…

 

Một nồi thịt chiên giòn nàng gọi là tô nhục lò, nàng nhón một miếng đưa cho : “Đây, Lộc đông gia nếm thử.”

 

Đầu ngón tay chạm qua đầu ngón tay mềm mại của nàng, chỉ là món tô nhục nóng hổi.

 

 

Sau .

 

Ta bận rộn, mạng lưới kinh doanh khổng lồ ở kinh thành và biên giới cứ quấn lấy .

 

Ta sắp xếp chỗ ở của tỷ tỷ tại Phương Viên thôn.

 

Ngoài việc thành tâm nguyện của tỷ tỷ.

 

Còn một tư tâm ngay cả cũng dám tìm hiểu: Nếu ngày thế tục nghiệt ngã còn đường , ít nhất vẫn còn một phương tiểu thiên địa để thở dốc, lẽ… lẽ còn nàng.

 

Ta mời nàng giúp tỷ tỷ tham mưu chuyện xây nhà.

 

Trong lòng phác họa một khung cảnh khác – nếu xây nhà ở đây, thể cùng nàng bàn bạc.

 

Trong thời gian đó, vẫn như cũ sai Tiêu chưởng quỹ đưa đồ cho nàng.

 

Đa phần là thức ăn.

 

Thỉnh thoảng thoát , liền thúc ngựa “ ngang qua” một chút.

 

Không còn viện, chỉ từ xa.

 

Ngắm nàng cúi chăm sóc mạ non những luống đất mới khai hoang chân dốc, vạt váy dính đầy bùn mới.

 

Gió đưa đến tiếng nàng khẽ ngân nga, thành điệu.

 

Đôi khi là buổi chiều mệt mỏi cực độ, liền nghỉ ngựa tại đây, ngắm nàng một trong đình, pha sách, thần sắc thành kính.

 

 

Bóng hình nàng trong lòng ngày càng rõ ràng, tràn đầy sức sống tươi trẻ, một sức sống mãnh liệt khác thường.

 

Hoàn khác biệt với những đóa hoa khuê các mà từng thấy trong gấm vóc lụa là, các nàng là những bức họa công bút vẽ tỉ mỉ.

 

Nàng là bức họa tả ý phóng khoáng và thô mộc như mực vẩy.

 

Một sự rung động xa lạ, gần như mất kiểm soát, bén rễ trong lòng .

 

Ta tặng nàng thứ gì đó…

 

Ngoài thức ăn và vật dụng.

 

Sau khi về phủ, mở chiếc hộp tổ mẫu để cho .

 

Trên lớp nhung tơ là mấy khối ngọc ôn nhuận hàm súc.

 

Lời tổ mẫu tựa hồ văng vẳng bên tai: “Nguyên nhi, ngọc cổ thấm, mới hiển linh hồn. Viên ngọc a, thể dùng vàng mà đong đếm, là vô giá chi bảo.”

 

Vô giá…

 

Trước mắt hiện lên khuôn mặt dính bùn nhưng thần thái bay bổng .

 

Không…

 

Nàng là vô giá thể định đoạt.

 

Thời cơ khó tìm.

 

Mấy tháng , thoát khỏi những công việc biên cương rối ren, màng lời khuyên ngăn của gia bộc, ngày đêm ngừng chạy về kinh thành, ngừng nghỉ thẳng tiến đến Phương Viên thôn.

 

Nắng rọi vặn.

 

Chỉ thấy nàng ghế bập bênh nhắm mắt dưỡng thần.

 

Trên mặt nàng ẩn chứa một nụ thỏa mãn, mái tóc bồng bềnh tùy ý tản .

 

Quấn quanh gò má nàng ngày càng thêm căng mọng.

 

Mấy tháng gặp, nàng vươn dài, dáng cao hơn một chút.

 

Nàng thoát khỏi vẻ gầy gò khi gặp đầu, má bầu bĩnh, phảng phất vẻ hồng hào khỏe mạnh.

 

Cả nàng như một chú mèo duỗi , lười biếng mà tự tại.

 

Ánh mắt lướt qua ống quần cuộn cao thấp, lộ một đoạn bắp chân trắng nõn.

 

Vành tai bất giác nóng bừng. Tiếng tim đập trong buổi trưa tĩnh mịch, rõ ràng như tiếng trống trận.

 

“Lộc Đông gia đến nhà việc gì?” Lời đầu tiên nàng thốt khi mở mắt, mang theo một sự xa cách.

 

Nụ khóe môi chợt tắt.

 

“Trạch Nguyên biểu ca!”

 

Một tiếng gọi xen . Sự xuất hiện của biểu cắt ngang cuộc chuyện.

 

Ta bỗng nhiên vội vã phân trần, ngữ khí cứng ngắc: “Khương Thanh Huệ, biểu của .”

 

Ta phớt lờ vẻ cam lòng mặt biểu .

 

Nàng thản nhiên hỏi đến đây việc gì. Sự bình tĩnh và vẻ chẳng hề bận tâm , như một mũi kim nhỏ, đ.â.m sâu lòng .

 

Nàng xoay bước về phía vườn rau, bóng lưng xa cách mà tự nhiên.

 

Ngày hôm đó, khi đưa gia tỷ về tân trạch, vội vã đến tìm nàng.

 

Khi đến sườn dốc, hai bóng dáng quen thuộc lọt mắt.

 

Chính là nàng và họ Võ hôm thịt heo.

 

Hai cổng viện, khẽ chuyện gì đó.

 

Khoảng cách xa gần, nhưng một bầu khí thuộc mà khác khó lòng xen .

 

“Dư cô nương.”

 

Ta cất tiếng gọi nàng, cố ý bước mạnh hơn.

 

Cả hai đồng thời đầu , mắt nàng mang theo vẻ dò hỏi.

 

Còn họ Võ thì lập tức căng mặt, ánh mắt đầy địch ý và lửa giận gần như bùng phát.

 

Khoảnh khắc , một thứ cảm xúc sắc bén, mang ý chiếm hữu cuộn trào trong lồng n.g.ự.c .

 

Thế nhưng, chiếu chỉ triệu hồi khẩn cấp từ kinh thành theo sát mà đến.

 

Hộp ngọc cổ , rốt cuộc cũng thể tự tay giao phó, đành nhờ Tiêu chưởng quầy mang đến cho nàng.

 

“Lấy lý do gia tỷ và biểu phiền khẩu phần ăn.”

 

Sợ nàng nhận, càng sợ... tâm tư của lộ quá nhanh.

 

Sau đó.

 

Ta cuốn vòng xoáy thương trường, bôn ba khắp các nước.

 

Mấy miếng ngọc cổ đó, trở thành sợi dây liên kết mong manh và xa vời duy nhất giữa và nàng.

 

Chúng đeo eo nàng ?

 

Làn sóng giục hôn trong gia đình ngày càng dâng cao.

 

Mối lái dẫm nát ngưỡng cửa, thiệp cầu hôn chất đầy bàn.

 

Mẫu nước mắt lưng tròng, phụ ẩn chứa uy áp.

 

Ta im lặng đối mặt.

 

Trong lòng sớm một dấu ấn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-nu-mo-khoa-he-thong-lam-giau/chuong-182-dai-ket-cuc.html.]

Ta , dù dốc hết sức thuyết phục gia tộc, còn nàng thì ?

 

Ta từng bày tỏ dù chỉ một chút tâm ý với nàng.

 

Ta cứ trì hoãn mãi.

 

Cuối cùng vẫn thể đề phòng .

 

Ngày hôm đó.

 

Hứa gia, mối giao hảo thế hệ, mở tiệc.

 

Trong bữa tiệc, rượu mà Hứa gia nữ đưa tới mang theo mùi hương lạ.

 

Đến khi nhận điều bất thường, cảm giác nóng bỏng thiêu rụi lý trí.

 

Tứ chi bách hài gào thét d.ụ.c vọng mất kiểm soát.

 

Hứa gia nữ y phục nửa cởi, từng bước ép sát.

 

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, chút lý trí cuối cùng khiến vung d.a.o đ.â.m chính .

 

Một nhát! Cơn đau dữ dội đổi lấy một thoáng tỉnh táo.

 

Lại một nhát! Máu tươi phun , văng lên mặt Hứa gia nữ.

 

“Cút ——”

 

Tiếng gầm của vỡ vụn và dữ tợn.

 

Hứa gia nữ sợ hãi bỏ chạy thục mạng.

 

sự việc đến hồi thể cứu vãn.

 

Ta thấy thể nàng, “cùng phòng” ánh mắt của .

 

Hứa gia mất hết thể diện, danh tiếng gia tộc liên lụy.

 

Một câu “ bất do kỷ”, nặng tựa ngàn cân.

 

Ta trở thành kẻ tù nhân nướng lửa, buộc chấp nhận tờ hôn ước đó.

 

Kể từ đó, chìm đắm trong thương trường.

 

Lấy sự điên cuồng bận rộn gần như tự hủy hoại để tê liệt bản .

 

dám một nữa đặt chân đến Vĩnh Châu.

 

23_Nhiều ngành nghề danh nghĩa của quan hệ mật thiết với nàng.

 

Mỗi quản sự báo cáo về giao dịch với “Dư thị thương hành”, nhắc đến cô bé mà nàng từng dạy tính toán, cháu gái của nàng.

 

Nàng trưởng thành, việc cũng vài phần bóng dáng của nàng.

 

Tin tức như sấm sét vang vọng khắp kinh thành.

 

Ta đang ở thư phòng đối chiếu sổ sách.

 

“Bệ hạ tự tay phong tước! Tứ phẩm Tư Nông!”

 

“Một nữ quan từng trong sử sách, hình như tên là… Dư Ấu Noãn.”

 

Các tiểu tư hành lang hưng phấn bàn tán, tiểu tư cận Tiểu Thiệu Bắc ho khan một tiếng thật mạnh, ngoài cửa sổ lập tức im như tờ.

 

Đầu bút ngừng , mực nhanh chóng loang một vệt đen đậm giấy Tuyên Thành trắng.

 

Giống như cái bóng u ám sụp đổ trong lồng n.g.ự.c .

 

Đó là tên của nàng.

 

Ấu Noãn, Yêu Nữu…

 

Đầu ngón tay truyền đến tiếng “cạch”, gai tre gãy đ.â.m ngón tay.

 

Cơn đau nhói đến chậm một nhịp, nhưng thể sánh bằng sự nghẹt thở vô thanh trong lồng ngực, kéo dài và sâu nặng.

 

Ta là nàng, chỉ nàng.

 

Chỉ nàng mới bản lĩnh .

 

Kinh thành ồn ào như sôi, những lời bàn tán về nàng lọt tai .

 

Kẻ thì chế giễu “gà mái gáy sáng”, kẻ thì cảm thán nàng phổ biến giống lúa mới cứu sống vô dân chúng, kẻ thì kể một cách sinh động nàng ung dung, bình tĩnh thế nào khi tấu trình chính sách nông nghiệp ngự tiền, khiến bốn bề kinh ngạc…

 

Nàng rốt cuộc vẫn xô đổ cánh cửa nặng nề ngàn năm.

 

Sự ngưỡng mộ và rung động thuở xưa đối với nàng, từ lâu luyện thành kính ý.

 

Đại nghĩa của nàng như vầng trăng sáng giữa trời, soi rọi khiến chút tình ý thầm kín của trở nên nhỏ bé đáng kể.

 

Xe ngựa của một nữa lăn qua địa phận Vĩnh Châu.

 

Lăn qua những kênh mương do nàng chủ trì nạo vét, những con đường đá mới lát.

 

Dừng chốc lát cửa tiệm lương thực “Huệ Nông” với tấm biển do chính tay nàng đề chữ.

 

24_Cả Vĩnh Châu dường như nàng thổi linh hồn, mới mẻ, tràn đầy sức sống.

 

Khắp nơi thể thấy các cửa tiệm “đặc sản địa phương”, “trạm giống ”, “quán tôm vị mới”… mang danh nàng.

 

Hơn nữa, còn nhiều cửa hàng do nữ giới kinh doanh, lấy nàng gương mà mọc lên san sát.

 

Cách cửa sổ xe, cổ họng như một khối bông ấm nóng chặn .

 

Vừa ấm tắc nghẽn, nặng nề.

 

Cuối cùng, xe ngựa về phía ngôi làng quen thuộc đó.

 

Những lời giục hôn trong phủ tạm thời lắng xuống vì Hứa gia nữ chủ động hủy hôn.

 

Có lẽ là chịu nổi việc quanh năm về nhà, như tự giam cầm .

 

Hứa gia cuối cùng thỏa hiệp, đơn phương hủy hôn.

 

Chỉ là, những bức tranh mỹ nhân trải bàn, ngày ngày đổi mới.

 

Những đôi mày mắt phác họa tinh xảo.

 

Có đoan trang, kiều mị, phóng khoáng…

 

trong lòng chỉ hiện lên một gương mặt vương vấn mùi khói lửa nhân gian, ánh mắt sáng như .

 

Ta vuốt ve trong bức họa, lâu gặp, nàng đổi , liệu… thành thê tử của khác chăng!

 

Năm .

 

Vinh dự “Nhất phẩm Nữ Huyện chủ, hiệu Tắc Công” chấn động Nam Đan quốc rơi xuống vai nàng.

 

Đó là vinh quang xứng đáng, thật lòng mừng cho nàng.

 

cũng , đằng vinh dự là gánh nặng càng lớn hơn.

 

Ta lo nàng hao tâm tổn sức, e nàng đơn độc khó chống đỡ.

 

Vừa lúc gia tỷ gửi thư đến.

 

Giữa những dòng chữ đều là nỗi nhớ mong.

 

Mong hội ngộ.

 

Tính kỹ , cũng nhiều năm gặp các nàng .

 

Phương Viên thôn chìm trong niềm hân hoan, ở một góc.

 

Rượu ấm trôi xuống cổ họng, vị cay nồng là dư vị ngọt ngào kéo dài.

 

Khi men ngấm, ánh mắt bất giác cuốn hút, xuyên qua đám đông ồn ào, chính xác dừng nàng.

 

Nàng ôm hài nhi trong tã lót, nụ rạng rỡ hề giấu giếm.

 

Mày mắt cong cong, má điểm một vệt hồng nhạt.

 

Giữa mái tóc chỉ cài một chiếc trâm ngọc thanh nhã, ánh sáng ẩn .

 

Thời gian dường như đặc biệt ưu ái nữ tử nặng lòng vì chúng sinh , hề để dấu vết.

 

Chỉ khiến vẻ ung dung đại khí lắng đọng càng thêm thuần hậu.

 

ở chốn cao chốn cung đình, nàng vẫn giữ nét giản dị thuộc của hàng xóm.

 

Từ xa nàng, là đủ .

 

Thật lòng vui mừng cho nàng, cũng cảm thấy thế gian ồn ào vì sự tồn tại của nàng mà càng thêm đáng lưu luyến.

 

Men rượu dần nồng, tiếng dần thưa.

 

Ta dạo bước ngoài sân chuẩn lên xe.

 

Gió đêm trong lành cuốn theo những lời thì thầm nén của các thôn phụ chân tường.

 

Đứt quãng.

 

từng chữ rõ ràng.

 

“Nghe Tống lão gửi lời về kinh thành ?”

 

“… , Dư đại nhân của chúng phẩm mạo hề khiếm khuyết, công lao hiển hách, sự nghiệp vĩ đại như … đại sự cả đời thể trì hoãn mãi?”

 

“Bệ hạ thể sẽ chỉ hôn…”

 

“Chỉ hôn… e rằng sẽ gả cho thiên gia quý tộc cũng chừng…”

 

Đại sự cả đời? Chỉ hôn?

 

Máu nóng khắp cơ thể đông cứng trong khoảnh khắc.

 

Ngay đó điên cuồng chảy ngược xông thẳng lên đỉnh đầu.

 

Hoàng đế…

 

Chỉ hôn!

 

Dựa mà định đoạt quy túc của nàng, cứ như đối xử với một món cống phẩm thể cân đo định giá !

 

“Về thành!”

 

Giọng mang theo sự hung bạo ngay cả cũng thấy xa lạ.

 

Xe ngựa lao nhanh trong màn đêm đặc quánh như mực, lòng càng thêm hoảng loạn.

 

“Trở về…”

 

Lần đầu tiên, lấy hết dũng khí tranh giành một cho .

 

Ngoại truyện: Võ Linh Hoành

 

Ta từ nhỏ sống giữa núi rừng.

 

Hầu như từng tiếp xúc với con gái.

 

Cho đến khi…

 

Ta cứu một cô gái cùng thôn từ trong hố.

 

Nàng gọi là Yêu Nữu.

 

Trước đây ở thôn, nhiều nhất cũng chỉ gặp nàng một hai .

 

Không ấn tượng gì sâu sắc.

 

Nhà nàng ở đầu phía đông thôn, nhà ở đầu phía tây thôn.

 

Ngày hôm đó khi cõng nàng từ trong hố lên, chỉ cảm thấy cô gái nhẹ như một bó cỏ khô.

 

Ta từng nghĩ, ngày hôm đó, mối giao thiệp với Dư gia.

 

Vì bệnh phong thấp của mẫu , cần tìm một nơi an cư mới.

 

Ta ưng ý ngay mảnh đất bên cạnh Dư gia.

 

Ngày .

 

Ta và Yêu Nữu coi như là đầu gặp mặt theo đúng nghĩa.

 

Kiểu chào hỏi.

 

Bối phận nàng lớn hơn , nhưng Dư lão cha bảo nàng gọi là ca ca.

 

Ta bảo nàng cứ gọi thẳng tên .

 

Nghe xong tên , nàng bật khúc khích.

 

Dù vẻ ngoài vẫn như cũ, nhưng từ đáy lòng thấy nàng là một cô gái lanh lợi.

 

Yêu Nữu hỏi : “Có tin ánh sáng ?”

 

Ta đần mặt hiểu, truy hỏi nàng, nàng chỉ .

 

Tin ánh sáng ư?

 

Tại tin ánh sáng?

 

Tin ánh sáng thì lợi gì?

 

Ta giúp Dư gia xây chuồng heo.

 

Ai!

 

Cuộc sống của Dư gia khó khăn hơn tưởng nhiều.

 

Dư đại nương mắt thấy đường, Dư lão cha chân què.

 

Lại còn sinh thêm một tiểu nhi tử. Ta rừng, thấy cô bé gầy gò như con khỉ khô đang cố sức chặt cây.

 

Bỗng dưng một trận xót xa dâng lên.

 

Ta là thợ săn, hiếm khi sinh lòng thương hại.

 

Đây là đầu tiên.

 

Dưới sự giúp đỡ của , chuồng heo dựng xong, thêm hai cái lều nhỏ.

 

Yêu Nữu giữ ăn cơm.

 

Chớ , tài nấu nướng của cô gái thật sự giỏi.

 

Món ăn đơn giản, qua tay nàng chế biến, quả thực thơm ngon tuyệt vời.

 

Người màng khẩu vị như , cũng nhịn mà ăn thêm một bát cơm.

 

Nền nhà xây dựng ngay bên cạnh Dư gia.

 

Ta bận rộn việc xây nhà, thỉnh thoảng thấy Yêu Nữu lui tới trong núi.

 

Sau mới .

 

Nàng đào một loại cỏ dại.

 

Ta bật , nàng quả là thể yên.

 

Giống như một chú ong nhỏ cần mẫn.

 

Ta huyện mua một vài thứ.

 

Thấy hình gầy yếu phía chiếc giỏ tre đè cong lưng, trong lòng cảm thấy thoải mái.

 

Gánh nặng của Dư gia, quả thực đều đặt lên vai nàng.

 

Ta đ.á.n.h xe lừa, tiện đường đưa nàng đến huyện thành mà nàng .

 

Nàng thực nhiều, cũng ồn ào.

 

Trên đường , mắt nàng luôn cảnh vật hai bên đường.

 

Đôi khi nàng nheo mắt đón gió, dáng vẻ vô cùng thích thú.

 

Rất đáng yêu.

 

Trên đường đến huyện thành, về bệnh chân của mẫu , nàng mô tả cho một thứ gọi là hỏa kháng.

 

Nói rằng thể sưởi ấm.

 

Ta bán tín bán nghi.

 

Cảm thấy đó chắc chắn là ý tưởng viển vông của nàng.

 

thấy nàng kể say sưa, nghiêm túc, cứ như thể nàng thật sự thấy .

 

Ta tin đôi chút.

 

Đến huyện, vội vã xong việc, đến chờ nàng.

 

Vừa thấy d.ư.ợ.c sư ném khỏi phòng khám.

 

Mớ cỏ dại trong giỏ tre bán một cọng.

 

Ta nên an ủi nàng.

 

Ta chẳng gì cả, chỉ xách nàng cùng chiếc gùi của nàng, bước tiệm thuốc.

 

Trước đây từng đến tiệm t.h.u.ố.c vài , cũng coi như quen chưởng quầy bên trong.

 

Tiểu cô nương đường xa đến để bán đồ, thế nào cũng để nàng nản lòng, tránh việc nàng về tiếp tục xoay sở.

 

Nào ngờ.

 

Cỏ dại đúng là một "báu vật".

 

Bán mấy lạng bạc.

 

Trong lòng khỏi thầm khen kỳ lạ.

 

Chuyện hỏa kháng, quyết định theo lời nàng .

 

Ta tin rằng nàng một nghị lực nào đó.

 

Một nghị lực khiến khác tin phục.

 

Sau đó, căn nhà của thành.

 

Nàng trở thành hàng xóm của .

 

Trong thôn Phương Viên, chỉ nhà là gần nhà nàng nhất.

 

Ta dần trở nên quen thuộc với nàng.

 

Ta vẫn luôn nghĩ xem nàng như tiểu .

 

Ta giúp đỡ nàng khi thể, là lòng thương xót.

 

Thế nhưng, biến cố xảy khi sớm lập gia đình.

 

qua với Dư Hữu Lan.

 

Ta đương nhiên qua , nhưng khi nhà xây xong, ý tứ của hai con Dư Hữu Lan cũng thấu.

 

Gia đình nàng ưng .

 

Ta kìm ngóng điều gì đó từ Yểu Noãn.

 

, trong cuộc sống của , nàng là tiểu đầu tiên, hàng xóm đầu tiên, và là cô gái đầu tiên cận với đến .

 

Nàng sẽ phản bác ư? Chẳng hạn như và Dư Hữu Lan hợp.

 

Nàng sẽ khẳng định ư? Chẳng hạn như tuổi tác vấn đề.

 

Đáng tiếc, nàng hề khẳng định cũng chẳng phản bác.

 

Chân như giẫm mây, mang theo nỗi thất vọng khó tả mà về nhà.

 

Mẹ lẽ tâm sự của .

 

hỏi .

 

Ta , bà cũng thấy hợp.

 

Chính cũng thấy .

 

Sau hôm đó, Yểu Noãn trong lòng biến thành một Yểu Noãn khác.

 

Ta còn coi nàng là tiểu nữa, mà là một cô gái khác giới sống động in sâu trong tâm trí .

 

Nàng chắc chắn nhận sự khác thường của .

 

Ngày cùng nàng bắt thổ long.

 

Là một trong ít những khoảnh khắc cảm thấy hạnh phúc trong đời.

 

Chẳng liên quan đến tình làng nghĩa xóm, chẳng liên quan đến bạn bè.

 

Trong trời non núi .

 

Chỉ và nàng.

 

Có một sự mật cùng vượt qua gian khó, nắm tay tiến bước.

 

Dần dần.

 

Nàng ngày càng tài giỏi.

 

Khiến gia đình họ Dư tưởng chừng nửa sống nửa c.h.ế.t khởi sắc.

 

Nàng bắt đầu ăn, xây nhà.

 

Mùi cơm canh thơm lừng từ ống khói nhà bên chính là món ăn đưa cơm của .

 

Trong những đêm trằn trọc, nhận , ở gần nàng hơn nữa.

 

Ta ôm ấp si tâm vọng tưởng…

 

Muốn trở thành bờ vai cho nàng tựa nương.

 

Trong thời gian đó, chuyện hôn sự của và Dư Hữu Lan cuối cùng cũng đổ vỡ.

 

Yểu Noãn tò mò hỏi : "Có nhà nàng đòi nhiều sính lễ chăng?"

 

Đương nhiên .

 

Tim đập nhanh, nàng: "Nếu là thương, dù tam môi lục sính, cũng nguyện ý."

 

Ta bày tỏ tâm ý của , rằng đó chỉ là chuyện tam môi lục sính…

 

Chuyện chẳng bao lâu.

 

Người đến nhà họ Dư dạm hỏi Yểu Noãn cứ lớp lớp ngớt.

 

Yểu Noãn tuyên bố, ngoài hai mươi tuổi mới tính chuyện hôn nhân.

 

Hai mươi tuổi, trong mắt khác chắc chắn là gái lỡ thì.

 

Nàng kiên định, trong lòng bỗng nhiên nhẹ nhõm.

 

Gái lỡ thì thì ?

 

Ta sẽ chống lưng cho nàng, xem ai thể chịu đựng lâu hơn

 

Chỉ là ngờ lén lút chuyện với Yểu Noãn, tác hợp và Yểu Noãn.

 

Yểu Noãn để lời đó trong lòng, nhưng khó tránh khỏi sự ngượng ngùng.

 

Một bầu khí vi diệu lan tỏa giữa hai nhà .

 

Cho đến khi, một nam tử phong thái ngọc thụ lâm phong xuất hiện tại nhà họ Dư.

 

Ta hoảng loạn.

 

Dù mặt biểu lộ.

 

Nam tử đó là công tử quyền quý.

 

Ta vẫn luôn cảm thấy xứng với Yểu Noãn.

 

khi thực sự nàng giao thiệp với một nam tử như .

 

Trong lòng kìm dâng lên vị chua xót.

 

Rất chua xót.

 

Chua xót đến mức khó thở.

 

E rằng bệnh .

 

Dư Hữu Lan công khai lẫn âm thầm quấn lấy .

 

Ta phiền c.h.ế.t .

 

Đã thể nào với nàng , mà nàng cứ bám riết buông.

 

Nàng tâm ý của đối với Yểu Noãn.

 

Tâm ý mà chính còn , thể để khác thốt lên dễ dàng như .

 

Ta giận dữ bốc hỏa, đạp Dư Hữu Lan một cước.

 

Khi , thấy cô gái bên cửa nhà họ Dư.

 

Mắt cay xè, ngay cả Dư Hữu Lan còn .

 

Nàng thông minh đến thế, thật sự ?

 

Hay là… căn bản để mắt.

 

Yểu Noãn quan.

 

Tin tức khiến sững sờ, khó lòng phản ứng.

 

Hoàn vượt quá nhận thức nghèo nàn của .

 

Nữ tử quan, khắp thế gian hiếm thấy.

 

Cảm giác tự ti khôn xiết đè nặng lên vai .

 

Khoảnh khắc .

 

Ta chợt nhớ nàng từng hỏi : Ngươi tin ánh sáng ?

 

Có lẽ giờ đây, thể trả lời nàng .

 

Ta tin.

 

Nàng chính là ánh sáng, một thứ ánh sáng ấm áp và rực rỡ.

 

Ánh sáng thuộc về bất kỳ ai nàng chiếu rọi, và lẽ… cũng một tia thuộc về .

 

Ta bắt đầu tránh né qua nhà họ Dư.

 

Ta… quyết định lên phương Bắc tòng quân.

 

Tòng quân vẫn luôn là giấc mơ của .

 

Giấc mơ của còn nhiều.

 

So với một giấc mơ khác xa vời thể với tới, lẽ tòng quân là điều duy nhất thể thực hiện lúc .

 

Mẹ ôm ròng suốt đêm.

 

Cuối cùng trong lời thỉnh cầu của , bà nhượng bộ.

 

Ta chuyến , liệu còn thể về .

 

Có lẽ, một trở , vĩnh viễn còn gặp nàng.

 

Nếu còn sống, nhất định tranh quân công, nhất định thăng tiến từng bước.

 

Ta và nàng, dù khó thành giai ngẫu, ít nhất cũng hy vọng cùng việc tại triều đình.

 

————《Kiếp Sống Tòng Quân》

 

Gió tuyết phương Bắc cắt da cắt thịt.

 

Ta run rẩy tay, vê tờ thư nhà.

 

Mỗi năm một bức gia thư.

 

Năm nay, thật đặc biệt, hiếm hoi nhắc đến Yểu Noãn.

 

Trước đây, vì và Khương Thanh Huệ, bà từng nhắc đến Yểu Noãn dù chỉ một lời trong thư.

 

Thấm thoắt thời gian trôi.

 

Ta gần bảy năm về nhà.

 

Việc chiến sự biên quan xử lý ngày càng thỏa.

 

Cũng từng bước leo lên vị trí tướng quân.

 

Ta quá nặng lòng với công danh lợi lộc, điều duy nhất nghĩ, chính là một ngày, thể ở vị trí mà nàng thể thấy.

 

trong thư .

 

Yểu Noãn Hoàng thượng phong quan nhất phẩm.

 

Ban hiệu "Tắc".

 

Giang sơn xã tắc.

 

Mấy ai gánh vác nổi vinh dự lớn lao đến .

 

Quả nhiên, tiểu cô nương mỗi bước đều vô cùng rực rỡ.

 

Xứng đáng là ánh sáng.

 

Ta lau giọt sương giá nơi khóe mắt.

 

“Hoành ca ca ~”

 

Khương Thanh Huệ mang áo choàng đến, khoác lên .

 

Nhìn nữ tử ở bên bảy năm, rời bỏ .

 

Khóe mắt nóng.

 

“Thanh Huệ, về …”

 

Câu , với nàng vô .

 

Lần , nàng mỉm .

Loading...