Nông Nữ Mở Khóa Hệ Thống Làm Giàu - Chương 18: Trổ Tài Nấu Nướng ---

Cập nhật lúc: 2025-11-14 14:02:48
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7fS1mJJjF4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Vừa nhà thấy tiểu Cẩu Vượng chớp chớp mắt tự chơi đùa với những ngón tay nhỏ xíu.

 

Vừa trong gian còn một bình sữa bột pha sẵn.

 

Nàng tranh thủ khi Yểu đang chú ý việc may vá.

 

Nàng vội vàng đặt gối lưng tiểu gia hỏa đệm, đó nhét bình sữa miệng nó.

 

Sắp xếp thỏa cho tiểu gia hỏa, nàng mới từ gầm giường lấy túi lương thực.

 

Múc một bát lớn gạo cũ, Yểu cũng lật tìm đồ may vá của , ôm cái giỏ và cùng Yểu Noãn ngoài.

 

"Nương, cứ tự , con nấu cơm đây."

 

"Ừ, ..."

 

Làm việc nặng nhọc cần ăn chút đồ chắc bụng mới .

 

Nàng cạnh suối xử lý vài con cá .

 

Để riêng nội tạng cá một bát khác.

 

Cá lóc đồng thịt tươi ngon, mùi tanh, nội tạng cá tự nhiên thể ăn .

 

Nội tạng cá diếc cũng ngon, hơn nữa bong bóng cá dai ngon, trứng cá cũng giàu dinh dưỡng.

 

Nàng định để riêng nội tạng cá nấu cho Yểu một bát.

 

Vài con tép nhỏ và ốc bươu ngâm trong nước , ngày mai sẽ ăn.

 

Lại ở trong chậu rửa sạch bùn đất ở gốc một nắm hành dại nhỏ, rửa qua nước một cái là sạch.

 

Mang nguyên liệu bếp, chạy Cẩu Vượng một cái.

 

Bình sữa lăn sang một bên, tiểu gia hỏa uống hết hơn nửa, đáy còn vài ngụm uống .

 

Yểu Noãn ném phần còn gian, vỗ ợ cho nó xong mới nhà bếp.

 

Tối nay thịt ăn, nàng định đồ cơm tẻ.

 

Chẳng may cái chõ đồ.

 

May mà tường treo một vật giống cái lồng hấp bằng tre.

 

Chắc là nhà họ Dư thường dùng để hấp bánh màn thầu hoặc tương tự, vật tận dụng hết công dụng, nàng tháo lồng hấp xuống mang cạnh suối rửa sạch.

 

Không vải màn, nàng chạy về phòng Yểu xé một mảnh vải gai thô, đó giặt giặt chờ dùng.

 

Lại tìm một cái rá nhỏ mà cha Yểu mới đan và phơi khô mấy hôm để dùng.

 

Nàng chia gạo hai để nấu, nước sôi thì đổ gạo , đó dùng sạn liên tục khuấy đảo, tránh dính nồi.

 

Đợi khi gạo nấu đến mức dùng tay thể bứt thành hai ba đoạn lõi cứng là thể múc rá để ráo nước.

 

Cuối cùng để một chậu lớn nước gạo, trong nồi đổ nước, lồng hấp đặt nồi, vặn vành nồi mắc lồng hấp.

 

Trải vải gai lên lồng hấp, trải đều cơm vớt nước gạo trong lồng hấp.

 

Phần cơm còn sót rá dùng chổi tre quét một cái là rơi xuống.

 

Cái chổi tre dùng để quét hạt gạo rá là tiện nhất.

 

Lại dùng đũa chọc vài lỗ cơm, đậy nắp nồi, đồ mười mấy phút là .

 

Cơm đồ xong, trong nồi bôi dầu.

 

Năm con cá chiên vàng giòn vớt .

 

Lại cho một muỗng nhỏ mỡ heo, bỏ hai quả ớt khô .

 

Ớt khô là nàng sáng nay phát hiện , để ở xó xỉnh trong phòng chứa đồ.

 

Có một đen, nàng chọn mấy quả thể dùng .

 

Đợi ớt bốc mùi thơm, múc một ít nước gạo , nước sôi thì cho cá chiên kho.

 

Trong lúc kho cá, nàng chia hành dại thành hai phần, phần ngọn hành lát nữa sẽ rắc canh cá để tăng thêm vị tươi ngon.

 

Phần còn nàng định gỏi.

 

Trước tiên cho lượng muối để mất nước của hành dại, khử vị chát sẽ giòn và ngon hơn.

 

Vắt khô nước, nước muối tiết trong bát thể cho canh cá để tăng hương vị.

 

Đợi canh cá nồi, bỏ ớt khô nhặt chảo khô rang khô, đó giã nát bỏ hành trộn đều.

 

Rưới vài giọt dầu ăn, dầu ăn thơm nồng, thể dùng dầu mè trộn gỏi.

 

Lấy từ gian vài giọt xì dầu, rưới hai giọt giấm thơm, vị đó là .

 

Một đĩa gỏi hành dại đơn giản, mát lành thành.

 

Cuối cùng dùng nước gạo thêm một chút mỡ heo để kho nội tạng cá.

 

Bước khỏi nhà bếp, liền thấy Võ Linh Hoành thả hai con thỏ mang đến chuồng.

 

Nàng cất tiếng gọi: "Cha, gọi Tiểu Võ rửa tay ăn cơm thôi."

 

Nói xong liền khiêng bàn và ghế đẩu bằng rơm, sắp xếp chén đũa ngay ngắn.

 

"Nương, đừng nữa, mau ăn cơm."

 

Lúc tiểu Cẩu Vượng bắt đầu ư ử.

 

"Con ăn , nương xem Cẩu Vượng."

 

"Con xem một chút, cứ qua đó ăn , khách ở đây mà."

 

Mẹ Yểu do dự hai giây: "Được..."

 

Người cũng , khách bên ngoài, thể nào lên bàn ăn, mà con gái lên bàn ăn .

 

Nói ngoài còn cô gái nhà lễ nghĩa, ảnh hưởng đến danh tiếng.

 

"Yêu Nữu ?" Võ Linh Hoành bưng bát, ngửi mùi thức ăn thơm lừng, nuốt nước bọt.

 

Trong nhà cũng thường xuyên ăn thịt, đồ ăn cũng thiếu, chỉ là cái mùi vị mà...

 

Nấu cơm còn khó hơn lên núi săn b.ắ.n nhiều.

 

Mẹ thỉnh thoảng cũng nấu, nhưng mùi vị cũng , chỉ thể khó ăn.

 

Không như bàn ăn mặt , ngửi thôi thấy thơm chịu nổi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-nu-mo-khoa-he-thong-lam-giau/chuong-18-tro-tai-nau-nuong.html.]

Đã sớm gắp , thấy Yêu Nữu ở đó, bàn tay đưa khựng .

 

"Mau ăn , nàng cho ăn xong sẽ ngay, mệt cả ngày , mau dùng đũa ." Mẹ Yểu theo tiếng mà đáp .

 

Cha Yểu liếc một chậu lớn cơm gạo bàn, chút xót ruột.

 

Mèo Dịch Truyện

"Thôi , dù bây giờ lương thực cũng nhiều, thỉnh thoảng ăn hai bữa vẫn thể ."

 

Cha Yểu đưa bát canh nội tạng cá mà Yểu Noãn để riêng cho Yểu.

 

Còn thì rót một bát nước gạo, nước gạo đặc quánh.

 

Ngon hơn cháo trắng nhiều, thấy chỉ uống nước gạo cũng đủ .

 

"Ưm~ Rau dại mà ngon thế?"

 

Võ Linh Hoành quan tâm nhiều như , cúi đầu ăn liền hai miếng, gắp một đũa hành dại, mùi vị : "Thật sảng khoái!"

 

Hắn từng cảm thấy rau dại ngon bao giờ, hôm nay cuối cùng cũng đổi quan điểm.

 

"Đây là hành dại." Cha Yểu cũng gắp một đũa, cũng kinh ngạc.

 

Món thật đưa cơm ngon miệng.

 

Trước đây cũng nhổ ít về, nhưng ở nông thôn ăn rau dại, phần lớn là nấu một nồi dầu muối.

 

Tuy cũng mùi hành thơm, nhưng giống như nhai cỏ , xa xa thể nào kích thích hương vị của rau dại .

 

"Mau, thằng nhóc họ Võ, ăn cá ."

 

Cha Yểu chọn một con cá lóc đồng to kẹp bát .

 

Lại múc cho Yểu một bát canh cá, bát canh cá trắng ngần, thôi thấy ngon .

 

Võ Linh Hoành ăn một miếng cá, mềm mại, hương vị thơm ngon, nước dùng đậm đà.

 

Quả là mỹ vị giai hào, hôm nay chuyến — đáng giá!

 

Yểu Noãn từ trong nhà bước liền thấy mấy đang cặm cụi ăn uống.

 

"Ăn nhiều chút , đừng khách sáo, hôm nay phiền ."

 

Yểu Noãn đ.á.n.h một bát cơm, xuống bên cạnh .

 

Võ Linh Hoành, chỉ chăm chăm đồ ăn, lúc mới để ý bên cạnh thêm một cô nương nhỏ.

 

Hắn ngẩng đầu một cách ngượng nghịu: “Đó đều là chuyện nhỏ. Sau việc gì cần giúp, cô nương cứ gọi bất cứ lúc nào.”

 

Chủ yếu là đến kiếm bữa cơm…

 

Đương nhiên cũng thể đến tay , những thứ như chuột núi, thỏ rừng tùy tay bắt , mang đến một chút để cải thiện bữa ăn cũng .

 

“Vâng, .”

 

Yểu Noãn híp mắt một cái: Hảo cảm tình , một hàng xóm giỏi giang dễ hòa hợp thế , giữ quan hệ mới .

 

Thế là, con cá cuối cùng trong bốn con cá gọn trong bát của Võ Linh Hoành.

 

Hắn ăn sạch chút ngượng nghịu, cuối cùng còn múc thêm một bát canh cá, uống một sảng khoái cả tâm.

 

“Dư lão điệp, Dư đại nương, tiểu cô nương, về đây.”

 

Ăn uống no say, Võ Linh Hoành sắc trời còn sớm, liền dậy cáo từ.

 

Chờ Võ Linh Hoành , ba nhà họ Dư trong sân chuyện.

 

“Cha, nhà họ Võ quen sâu với nhà ?”

 

“Đời ông nội qua với nhà , đến đời cha thì cũng giống như nhà , sống ở nơi hẻo lánh, cũng thích giao du với ai, thêm nữa tật ở chân…”

 

Dư lão điệp chậm rãi kể .

 

Thì nhà họ Võ ít , ông nội cùng thế hệ với Dư lão điệp, là thôn Dương Giác, cách thôn Phương Viên ba thôn.

 

Thời chiến hỏa liên miên, các chú các bác của đều bỏ trong chiến loạn, chỉ còn cha là con trai độc nhất.

 

Cha khi còn nhỏ mắc bệnh mà qua đời, để một đôi con.

 

Nói đến họa vô đơn chí, sáu năm , chị gái hơn hai tuổi, khi sinh con băng huyết mà mất.

 

Bên nhà chồng chê nàng sinh là thứ con gái phá của, đứa bé khắc , ngay trong đêm đưa cả chị gái và đứa bé mất về nhà họ Võ.

 

Từ khi chị gái mất, cũng bệnh tật triền miên.

 

Cả nhà già trẻ đều trông cậy , ruộng đất trong nhà khi cha mất bán gần hết để mua thuốc.

 

May mà tài săn bắt, trở thành thợ săn duy nhất trong thôn.

 

Dựa việc săn b.ắ.n mà cuộc sống cũng tạm , chỉ là hai mươi mốt tuổi vẫn lập gia đình.

 

Trong nhà già tàn tật, cháu gái cần nuôi, ruộng đất mà nông dân coi trọng nhất thì cũng .

 

Cho đến nay ai chịu gả cho , trở thành kẻ độc đầu tiên trong thôn.

 

Yểu Noãn xong khỏi thở dài, chuyện cũng chẳng kém gì nàng!

 

Thì đứa bé là con của chị , còn là một bé gái.

 

Sáu, bảy tuổi trông gầy gò nhỏ bé, phát triển , nhưng mang vẻ ngoan ngoãn phân biệt nam nữ.

 

Biết thêm chút cơm cho mang về, giờ thì muộn

 

“Thằng bé nhiệt tình, đừng mặt mũi trông dữ dằn, tấm lòng . Trước mùa mưa đường trơn trượt, gặp nó mấy đều là hai lời mà cõng qua mương, ai, đáng tiếc …” Dư lão điệp xong cũng thở dài cảm thán.

 

Yểu Noãn và tiểu Võ đều là những đứa trẻ ngoan, nhưng tiếc là đều phận khổ sở…

 

 

Trên đường về, Võ Linh Hoành vẫn còn đang hồi vị món ăn ngon , bước chân như bay, nhanh.

 

Bản ăn no, ở nhà còn một già một trẻ đang chờ nấu cơm.

 

“Mẫu ~ Điềm Điềm!”

 

“Ư ư ~ Tiểu !”

 

Võ Linh Hoành mở cửa thấy Tiểu Điềm Điềm chạy ào tới, ôm lấy đùi , tiểu ngoài cả một ngày trời .

 

“Vào núi ?” Võ mẫu bên ngưỡng cửa ló đầu .

 

“Đất thỏa thuận xong , tiện tay giúp nhà họ Dư dựng một cái chuồng heo, nếu nhà họ tự thì mất bao nhiêu thời gian nữa…”

 

Nói xong, dắt Tiểu Điềm Điềm bếp, chuẩn bữa ăn cho hai

 

 

Loading...