Nông Nữ Mở Khóa Hệ Thống Làm Giàu - Chương 162: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-14 14:07:47
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4foQCmVxwp
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bái sư thụ nghiệp
Dư gia.
Ấu Noãn siết chặt áo choàng, mái hiên.
Hôm nay e rằng là “đợt rét cuối xuân”.
Gió lạnh ẩm ướt, hôm qua còn nắng, hôm nay trời đột nhiên đổi gió.
Tống lão đang tập Thái Cực quyền gì đó trong hành lang.
Phía y là Dư phụ và Đại Trương, cả hai đồng thủ đồng cước, tay chân mỗi một kiểu, rõ ràng động tác theo kịp mắt.
Trong chính sảnh.
Dư mẫu và Bảo Hoa đang trông Cẩu Vượng, Cẩu Vượng giờ đây động một cái là tụt khỏi vòng tay lớn, đạp chân xuống đất.
Dư mẫu đang hong lửa.
Trong miệng lẩm bẩm: “Không đại tỷ của ngươi tới , thời tiết thế mà dính mưa thì thật tệ.”
“Cũng bao xa…”
“Nghe đại tỷ nếu nhanh thì năm ngày, giờ chắc cũng sắp tới …”
Bình Dương huyện, trong thôn làng trấn Cao Bình.
Dư Kim Hoa cùng nhóm đội mưa cửa trại, tuy chuẩn hai chiếc áo tơi, nhưng mấy đàn ông vẫn ướt sũng.
Ai nấy đều lạnh đến run cầm cập.
Họ đang thúc xe bò về phía bên núi.
Tiểu Lý tranh thủ ngắm cái trại ẩn trong núi.
Thầm lắc đầu, khó trách đại tỷ nhà họ Dư mấy năm về.
Chỉ riêng việc vượt qua ngọn núi cũng đủ mệt .
May mà đường núi mòn phẳng, xe bò vặn qua .
đường vẫn cong cong vẹo vẹo, đá chặn đường thì cũng thấy, đúng là một ngọn núi đá .
“Kim Hoa?”
Đến một nhà nọ, một phụ nhân đang bế đứa bé đen nhẻm mái nhà tranh.
Thấy một chiếc xe bò tới, một hàng mặc áo bông dày cộm, nàng định thần kỹ một hồi mới nhận là nhà họ Trần, lập tức cất tiếng gọi.
“Thủy Cần.” Dư Kim Hoa đáp , một tay kéo áo tơi, che kín Trần Tiểu Hà trong lòng.
“Ối, đúng là nhà ngươi! Xe bò là nhà ngươi mua đấy ?”
“Không , là nhà đẻ đưa chúng về, là xe của nhà đẻ …”
Phụ nhân dám tin, nhà đẻ của Dư Kim Hoa bụng đến , còn lái xe bò đưa con gái về cái chốn núi non hẻo lánh .
Quan trọng là đây là xe bò, trong trại ngay cả nhà trưởng thôn còn , thảo nào khi về nhà đẻ ai nấy đều mặc áo bông dày cộm.
Suốt dọc đường .
Gặp mấy nhà đồng về đều dừng hỏi Dư Kim Hoa.
Đối với lời về nhà đẻ của Dư Kim Hoa, mấy phụ nhân dường như tê liệt.
Mấy năm nay, nơi khác đến lập nghiệp trong thôn nhiều lên, đây thời của Dư Kim Hoa, đều là những hán tử núi tự nơi khác tìm vợ.
Những phụ nữ vượt núi lội sông mà đến, cả đời liền định hình tại nơi .
Về nhà đẻ, lẽ từng nghĩ tới.
vì mưu sinh, niệm vọng về từ lâu mài mòn.
Chỉ lao động ngày qua ngày mới đủ sống, nào thể thoát thăm , thậm chí còn nhớ rõ đường về nhà đẻ nữa…
Gia đình Dư Kim Hoa sống trong một thung lũng nhỏ.
Bốn gian nhà tranh tựa lưng núi, hố xí đều lộ thiên phía nhà.
Mấy con gà nhốt trong căn phòng khóa, Dư Kim Hoa nhà vội vàng mở cửa xem, hai con gà con c.h.ế.t, nàng đau lòng nhấc chúng .
Tiểu Lý trông thấy con heo nhốt trong căn phòng khác đang kêu ụt ịt, mùi phân heo nồng nặc từ trong phòng truyền …
Tiểu Lý liếc mắt trong phòng, bên trái là chuồng heo, bên là một chiếc giường gỗ đơn sơ, và heo ở chung…
“Ôi chao, chị dâu, nhà cô cuối cùng cũng về .”
Một lão bà dắt một đàn ông râu ria lồm xồm hơn ba mươi tuổi tới.
Người đàn ông chân tập tễnh, miệng méo mắt lệch, mặc áo khoác mỏng manh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-nu-mo-khoa-he-thong-lam-giau/chuong-162.html.]
“Trần thẩm, đoạn thời gian phiền , chúng chậm vài ngày, cứ .” Dư Kim Hoa vội vàng đón tiếp. Đây là biểu thúc thẩm của Trần Đức.
Trần Đức dắt thiểu năng của y qua, Dư Kim Hoa lấy mấy quả táo trong giỏ đưa cho bà lão, : “Lát nữa sẽ mang lương thực của Trần Cương đưa cho .”
Trần thẩm vuốt ve quả táo lớn trong tay, liếc chiếc xe bò nhà họ Dư, nháy mắt với Dư Kim Hoa: “Là nhà đẻ của cô cho ?”
Dư Kim Hoa gượng gạo: “Là nhà đẻ đưa chúng về.”
Nghe , Trần thẩm mấy thứ xe bò, lờ mờ còn ngửi thấy mùi thịt thơm, trong lòng nàng hâm mộ chua chát, nhà đẻ để về vẫn là …
Tiểu Lý tất cả những điều , đợi khi bà lão , y tháo đồ xuống cho cả nhà dắt xe bò định rời .
Dư Kim Hoa giữ y ở ăn cơm, Tiểu Lý xua tay: “Ta mang theo lương khô, đường cũng thể tiết kiệm chút thời gian.”
Dư Kim Hoa mím môi, vốn dĩ thời tiết thế nên để đường nữa, nhưng, nhà chỉ chút đất thế , giữ chứ.
“Vậy ngươi đường cẩn thận, giúp gửi lời thăm hỏi tới phụ , mẫu , út và Bảo Hoa bọn họ. Tình hình trong nhà cũng báo …” Dư Kim Hoa năng khô khốc, cũng nhà đẻ lo lắng.
Mèo Dịch Truyện
Tiểu Lý gật đầu, dắt bò ngoài.
Dư gia.
Ấu Noãn đang vẽ vời trong đình.
Các kiểu dáng quần lót nàng nghĩ vài mẫu.
Cửa gõ.
Bảo Hoa mở cửa, bên ngoài hai quan sai ôm hai hòm đồ.
“Chúng là của huyện nha, đến đưa đồ cho lão… cho nhà ngươi.” Quan sai mở miệng .
Bảo Hoa là của huyện nha, vội vàng nghiêng nhường đường cho hai .
Ấu Noãn thấy động tĩnh, nhưng lười biếng dậy.
“Lão đại gia, huyện lệnh bảo chúng đưa chút vật dụng sinh hoạt cho .”
Dưới hành lang, Tống lão đầu cũng ngẩng mặt lên.
Dư phụ liếc thấy là quan sai, liền định bước tới.
Bị Tống lão đầu ngăn : “Cứ tùy ý là . Các ngươi về .”
Hai quan sai , lão đại gia đây là ý hài lòng hài lòng đây…
thấy y sống ở Dư gia khá an nhàn, hai quan sai đặt đồ xuống liền vội vàng về phục mệnh.
Ấu Noãn một chút cũng nhúc nhích.
Mãi đến khi quan sai , Bảo Hoa mới nhịn thì thầm với nàng: “Muội út, thấy thái độ của huyện lệnh đại nhân đối với Tống đại gia, đúng mực.”
“Cứ đối đãi với y bằng tấm lòng bình thường là , cần gì đặc biệt, già đến đây là để thư giãn.” Ấu Noãn chấm bút, ngẩng đầu .
“Cũng đúng, sắp xếp đồ đạc cho y.” Bảo Hoa khỏi đình.
Đại Trương thấy Bảo Hoa bê đồ, vội vàng dừng động tác, vượt qua hàng rào thấp chạy tới đỡ lấy.
“Để , để .”
Bảo Hoa giờ đây cũng còn khách khí với y nữa, tại chỗ chỉ huy: “Cẩn thận chút, chuyển đến phòng của Tống đại gia.”
“Biết , .”
Hai cái hòm lớn bằng gỗ, đựng gì, nhưng khá nặng.
Chiều muộn.
Tống lão đầu bước đình, tiện tay cầm lấy bản thảo chữ của Ấu Noãn, miệng tấm tắc: “Viết thật tệ!”
Khóe miệng Ấu Noãn giật giật, nàng vốn dĩ chữ bút lông.
Nét bút đều theo kiểu chữ bút bi của kiếp , đằng nào cũng như quỷ vẽ, một đống lộn xộn, khác căn bản nhận gì.
Nàng hắc hắc hai tiếng, đáp lời.
Tống lão đầu phịch xuống đối diện nàng: “Lão dạy ngươi thế nào?”
Ấu Noãn ngẩng đầu y, trong miệng bất ngờ : “Tống lão quả nhiên chịu dạy?”
“Người học xưa ắt thầy, bằng ngươi bái sư phụ? Ta sẽ truyền đạo thụ nghiệp giải hoặc cho ngươi!”
Trước phong thái lông mày rậm trắng bạc, toát lên chút đức cao vọng trọng của y, Ấu Noãn nghĩ ngợi gì liền quỳ xuống ngay.
Hướng về Tống lão đầu mà khấu đầu : “Sư phụ cao, xin nhận một lạy của đồ nhi.”
Ấu Noãn nhướng mày: Bái một đại nhân vật như núi để đó cũng là chuyện .
Tống lão đầu đầu tiên là ngẩn , đó vuốt vuốt râu, nha đầu , đúng là giỏi đổi sắc mặt…