Nông Nữ Mở Khóa Hệ Thống Làm Giàu - Chương 151: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-14 14:05:29
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4foQCmVxwp
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dư Kim Hoa Thăm Thân
Yểu Noãn dừng động tác lau tay: “Ở núi phía ?”
Thúy Mai gật đầu lắc đầu: “Con vẻ xa lắm, núi phía …”
Bảo Hoa bưng cái chõ thấy hai thần sắc bất thường, hỏi: “Sao ?”
“Mẹ, Tiểu Cường chạy núi , trong núi tiếng sói tru…” Thúy Mai mắt đỏ hoe.
Tiểu Cường thiết với nàng, thường ngày nàng cho nó ăn, nghĩ đến Tiểu Cường sâu bầy sói, mũi nàng cay cay.
“Trong núi sói lạ, Tiểu Cường ngày thường chạy nhảy vui vẻ, nơi nào an nơi nào nó còn rõ hơn con đó…”
Bảo Hoa đặt cái chõ xuống an ủi.
Nghe Bảo Hoa , Thúy Mai mới yên tâm gật đầu: “Dạ, …”
Yểu Noãn mím môi, trong lòng vẫn chút tin tưởng con ch.ó sói lớn của nhà .
Từ Tiểu Cường ăn no quá mức, Yểu Noãn cố ý rèn luyện nó.
Mỗi ngày nàng đều mở cửa cho nó ngoài chạy nhảy, trong thôn thấy nó cũng sợ hãi, nó cũng thiện với .
Cho nên ngọn núi bên nhà và ngọn núi bên khu đất hoang của thôn nó đều đ.á.n.h dấu lãnh thổ !
Trong núi sói lạ, lạ là nàng xuyên đến đây lâu như .
Ngoài cá sấu và con gấu đen đến, nàng từng thấy dấu vết của bất kỳ mãnh thú nào khác.
“Thúy Mai, con thấy tiếng sói tru ở ngọn núi nhà ở ?” Yểu Noãn hỏi.
Thúy Mai: “Ở ngọn núi nhà , truyền đến từ sâu trong rừng, Tiểu Cường ban đầu quanh quẩn quanh con, tiếng sói tru nó liền vọt trong…”
“Chắc , những ngày các con cũng đừng núi nữa, ngày mai hẳn là đến học đường nhỉ?” Yểu Noãn dặn dò.
Dù mấy ngày nay tuyết rơi, nhưng mùa đông vẫn là lúc sói thiếu thức ăn nhất, chừng sẽ chạy núi phía để tìm mồi.
Ngoài nàng lo lưu dân từ trong núi chạy trốn , đói rét cùng cực nếu gặp cũng sẽ chuyện gì.
“Dạ, , Lý phu tử sáng mai khai giảng, tiểu dì, Dư Tiểu Cúc đại cữu mẫu con , con và Thúy Trân học đường là ếch nhái vươn lên…”
Thúy Mai càng lúc càng nhỏ, thực nàng cũng hiểu đây là ý gì, chỉ cảm thấy lời ý gì.
Yểu Noãn nhướng mày, nàng từ khi Thúy Trân và Thúy Mai học đường, trong thôn ngưỡng mộ, hiểu.
Tư tưởng của họ ăn sâu bám rễ rằng chỉ nam tử mới cơ hội thành tài.
Nhà ai đưa con gái học gì, chẳng phí hoài ? Tiểu thư nhà giàu cũng chắc đến học đường sách.
Yểu Noãn mở lời: “Con thấy sách ?”
Thúy Mai chút do dự gật đầu: “Tự nhiên là ạ!”
“Vậy thì cần để ý khác gì, nàng đó vươn lên cũng để mà vươn, chúng cứ sách của chúng .”
Yểu Noãn vỗ vai Thúy Mai: “Sau cơ hội khỏi thôn , xem trời đất bên ngoài, tổng thể một chữ nào, mặc bắt nạt .”
Thúy Mai nửa hiểu nửa gật đầu, nàng hiện tại còn hiểu rõ vì sách.
Cũng trời đất bên ngoài rốt cuộc lớn đến , nhưng nàng thích phu tử giảng bài.
An ủi xong Thúy Mai.
Yểu Noãn bước khỏi cửa chính, ở cửa lên núi vài .
Nói lo lắng là giả.
Cho đến khi ăn xong bữa tối.
Trời sập tối Tiểu Cường mới hớn hở chạy về.
Yểu Noãn đang trong đình, thấy tiếng cào cửa của móng ch.ó liền dậy mở cửa.
Bên ngoài.
Tiểu Cường nửa đất, chiếc đuôi lớn dán chặt xuống đất quẫy nhanh.
“Ưu ưu ~~”
Nó thè lưỡi Yểu Noãn, trong miệng rên rỉ vài tiếng.
Dường như cái gì đó thu hút, nó đầu thoáng qua ngọn núi.
Yểu Noãn theo, giật .
Một đôi mắt phát sáng đang về phía nhà họ Dư.
Yểu Noãn túm lấy cổ Tiểu Cường lôi trong nhà, khóa trái cửa.
“Lớn gan đó, dám cùng sói chung!” Yểu Noãn "pát pát" vỗ miệng nó.
Tiểu Cường há miệng lộ vẻ oan ức.
“Sao ? Ôi, con súc sinh còn đường về nhà …” Bảo Hoa dọn dẹp bát đũa xong thì thấy Tiểu Cường đang sấp trong sân.
Thúy Mai và Tiểu Thông cũng chạy .
Tiểu Thông hôm nay theo Đại Trương và mấy khác thu dọn cỏ dại ở ruộng khoai tây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-nu-mo-khoa-he-thong-lam-giau/chuong-151.html.]
Cũng là buổi tối mới về Tiểu Cường núi, còn gặp sói, trong lòng cũng lo lắng.
Lúc tiến lên ôm cổ ch.ó : “Cẩu lão , chạy ?”
Yểu Noãn và Bảo Hoa xong dở dở , đứa trẻ …
“Mấy ngày nay cứ xích nó !” Yểu Noãn xong dặn: “Người nhà đều đừng núi nữa, trong núi thể sói xuất hiện…”
Mọi , ý thức sự nghiêm trọng, đều gật đầu thật mạnh đáp lời.
Trở về phòng ngủ.
Yểu Noãn chợt chui hệ thống, lâu nàng ghé đây lục lọi.
Dường như cùng với việc nàng ít hoạt động, hệ thống cũng trở nên còn sôi nổi nữa.
Ô vàng nhỏ của tháng vẫn xuất hiện.
Thoát khỏi hệ thống, nàng nghĩ miên man đủ thứ trong đầu mới chìm giấc ngủ sâu.
Thời gian thoắt cái trôi qua năm ngày.
Trong huyện vẫn động tĩnh gì.
Mấy ngày nay thời tiết lúc lúc .
Trong núi thỉnh thoảng vọng tiếng sói tru.
Hôm qua Võ Linh Hoành ghé qua với nàng một tiếng.
Y hai ngày nay y núi tìm kiếm, dường như một con sói đơn độc đang lang thang trong núi…
May mà hai ngày nàng dặn Tỏa Trân và với Lý thôn trưởng, bảo ông nhắc nhở dân làng chú ý khu vực phía núi.
Chiều muộn.
Nàng bếp chiên một đĩa cơm trứng, những hạt cơm tơi xốp, óng dầu cuối cùng cũng khiến nàng cảm thấy chút sức sống.
Mấy ngày nay nàng thu hoạch một ít măng đông và nấm rừng, nấm thì gom vài giỏ.
Nàng định mang tiệm rượu.
Nàng thèm ăn, giữ cho nhà ăn, năm đợi đến bảy tám tháng nữa nấm mới mọc.
Cất nấm gian, thức ăn đêm giao thừa vẫn còn một ít, nhưng ôi.
Nàng vườn hái một ít rau xanh, cải trắng, cà chua, cho tất cả những món đồ ôi thiu một nồi hầm.
Thêm chút muối, ớt bột, nấu đầy một chậu gỗ. Ở kiếp , món đồ ôi thiu còn gọi là canh chua bã rau.
Cũng là món ăn kèm cơm thần thánh.
Cơm chan canh chua đưa cơm.
Nàng nhớ hồi nhỏ mỗi khi ăn cỗ là đặc biệt vui vẻ.
Sau khi ăn cỗ, những giúp chủ nhà hoặc quan hệ thiết thường xách về một xô canh thừa, thức ăn thừa từ nhà chủ.
Trong mắt nàng, những món canh chua bàn cỗ mới là canh chua bã rau kinh điển, bởi vì gia vị và món ăn phong phú.
Làm xong món canh chua bã rau.
Nàng liền đình luyện chữ.
Bảo Hoa và đều nàng vẫn thường lấy những bản thảo Tỏa Nhất và Thông để tự luyện chữ, cũng coi như là mở đường cho việc nàng học chữ một cách chính thống.
“Gâu gâu gâu ~”
Tiểu Cường đang cột cạnh cửa sủa vài tiếng về phía cổng.
Bảo Hoa đang lột đậu phộng ở nhà liền đặt hạt đậu phộng trong tay xuống.
Đậu phộng đều do Lý bà bà và những khác mang tới, Bảo Hoa thấy hạt cũng khá , định lột vỏ đợi mùa xuân đem trồng một ít ở ruộng ngô.
Nàng phủi đất tay, tiến lên mở cửa: “Các vị là ai?”
Ngoài cửa bốn lớn.
Người dẫn đầu là một phụ nữ trung niên ba bốn mươi tuổi, nàng mặc một bộ áo bông màu xanh đậm dính đầy bụi, đầu đội khăn, tay xách một gói đồ.
Mái tóc búi bằng một cây trâm gỗ điểm nhiều sợi bạc, nàng khắp nhà họ Dư với vẻ mặt kinh ngạc.
Bên nàng là một đàn ông trông già hơn nàng vài phần, chắc là chồng nàng.
Phía hai nam nữ trẻ tuổi hai mươi.
Người phụ nữ đang ôm một đứa bé ba tuổi trong lòng, mũi đứa bé đỏ hoe vì nước mũi.
Bảo Hoa càng phụ nữ trung niên càng thấy quen, giống… dáng vẻ của nàng khi còn trẻ.
“Đây là nhà Dư Trung Quý …” Người phụ nữ lên tiếng.
Bảo Hoa nghi hoặc, gật đầu, chân sườn dốc hai bà lão đang liếng thoắng kêu lên.
“Ôi chao, Bảo Hoa, đây là đại tỷ Kim Hoa của con đó, nãy chúng chỉ đường cho nàng, sợ nàng tìm thấy, nên theo xem thử!”
Lời dứt, sắc mặt Bảo Hoa đại biến, kinh ngạc kêu lên: “Đại tỷ?”
Dư Kim Hoa cũng kinh ngạc: “Ngươi là Bảo… Hoa?”
Mèo Dịch Truyện