Nông Nữ Mở Khóa Hệ Thống Làm Giàu - Chương 147: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-14 14:05:25
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qUEptqLCF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Không Đứng Dưới Bức Tường Nguy Hiểm
Yểu Noãn phía núi còn của nhà .
Nàng nắm chặt cuốc, thêm một đoạn về phía núi.
Đi một lúc, nàng bắt đầu hối hận, lẽ gọi theo Đại Trương và Tiểu Lý…
Cứ thế mãi.
Ánh sáng bắt đầu tối dần.
Xung quanh như một khu rừng nguyên sinh rậm rạp.
Vì sự can thiệp của con , các loài cây cũng mọc lộn xộn.
Bụi cây và cỏ dại xen lẫn , bám víu và che khuất lẫn .
Chẳng bao lâu.
Ống quần nàng lớp tuyết mỏng tan đường ướt, mắt nàng xuất hiện mấy cây cổ thụ khổng lồ khiến nàng vô cùng chấn động.
Một cây dây leo to bằng bảy tám ôm bám từ gốc cây uốn cong lên cao mười mấy mét.
Và một cây khác cũng to tương tự đối diện uốn cong giao , tạo thành một vòm cây.
Những tán lá che kín bầu trời, bao phủ cả khu vực bóng cây rợp mát. Những cây sống bao nhiêu năm, cây phủ một lớp rêu xanh dày đặc.
Mờ ảo còn vương vấn những làn sương mỏng tan, và nóng bốc lên từ cành khô mục nát chân…
Cứ như lạc công viên kỷ Jura, tựa như xứ sở Oz huyền ảo…
Khu rừng tĩnh mịch đến nỗi nàng thể rõ tiếng tim đập thình thịch.
Nàng lắc đầu, chút do dự, chạy ngược về.
Người thường "khinh núi khinh nước", nhưng trong mắt nàng, nước sâu và núi sâu đều bí ẩn khôn lường như …
Mèo Dịch Truyện
Nếu khí trường của đại sơn quá mạnh, dễ xảy chuyện!
Nàng sợ sẽ lạc lối trong đó, vác cuốc cắm đầu chạy ngoài.
Mãi một lúc , nàng mới chạy về đến đồi nhà .
Nàng vuốt ngực, cả gai góc và sương lạnh đường ướt sũng, ban nãy cứ thế mà lao trong…
Nghĩ đến cảnh gốc cây mà đầu óc trống rỗng, nàng vẫn còn hoảng sợ.
Từ trường của thâm sơn tầm thường, trách gì già cho , chỉ vì dã thú, mà hình như còn chướng khí…
Trên đường về nhà.
Nàng vẫn luôn suy nghĩ vì lão giả thể xuyên núi mà đến.
Sau núi theo nghĩa của làng Phương Viên chính là thâm sơn phía mấy ngọn núi của hai nhà họ Dư và họ Võ.
Đại sơn ở phía bên làng thì nối liền với các làng khác, cho nên, đây cũng chính là điều nàng lo lắng.
Ngoài cửa nhà họ Dư.
Lão giả sườn dốc nàng từ xa.
Yểu Noãn sửa mái tóc cành cây rối, mím môi bước lên sườn dốc.
Khi gần, nàng cũng che giấu: “Lão gia an gia ở hậu sơn ?”
Lão ăn mày nàng một cách sâu sắc: “Núi cao tự đường, nước sâu tự chèo đò, hoàng thiên hậu thổ khắp nơi đều là đường…”
Dứt lời.
Yểu Noãn thu ánh mắt, khẽ cúi đầu ông nữa, chút “thần”, ông dường như thể thấu suy nghĩ trong lòng nàng…
Yểu Noãn chậm rãi : “Lời lão gia hiểu!
Làng chúng đều là những hộ nông dân thật thà chất phác ruộng, lão gia ở trong núi khiến đều yên tâm, bằng theo đến báo cho thôn trưởng một tiếng thì ?”
“Có nước thì linh, đất linh thai nghén diệu kỳ, con bé nhà ngươi linh tuệ…” Lão giả khà khà .
“Lão chỉ ẩn cư tránh đời, tuyệt đối sẽ gây uy h.i.ế.p cho ngươi và ngôi làng …”
Yểu Noãn hít sâu một , lão giả đêm qua cứ thần thần bí bí, nàng sợ vạn nhất chỉ sợ một.
“Điều , hậu sơn là núi riêng, nếu lão gia mệnh hệ gì, chúng sẽ dính vụ án mạng…”
Quân tử còn bức tường nguy hiểm, nàng càng dám, chỉ mong thể sống an trong cái thung lũng núi , nàng dám đ.á.n.h cược…
“Con bé nhà ngươi, nhà ngươi tâm thiện. Ta ngại với ngươi lời thật lòng, thể đến đây, khác chắc năng lực đó…”
Lão giả giơ ngón trỏ chỉ nàng : “Nguy hiểm tạm thời thể lan đến nơi …”
Thấy ông nghiêm túc, Yểu Noãn bán tín bán nghi.
Một lão già lục tuần, thể từ phương Bắc bộ đến đây, thể vượt qua trùng trùng nguy hiểm, thể xuyên qua thâm sơn đầy dã thú và chướng khí, đây thể là việc chạy nạn đơn giản…
“Nếu lão gia còn ở làng chúng , vẫn nên báo cho thôn trưởng một tiếng thì hơn…” Yểu Noãn vẫn kiên trì yêu cầu ông gặp thôn trưởng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-nu-mo-khoa-he-thong-lam-giau/chuong-147.html.]
“Ha ha ha, ngươi cần nữa, lão tìm đây…” Lão giả vẫy tay.
Cõng gói hành lý xuống sườn dốc đất, râu tóc tuy bạc trắng, nhưng bước nhanh nhẹn như bay, hề thấy phù phiếm…
Đây e rằng là một luyện gia tử…
Yểu Noãn sườn dốc ông làng, cho đến khi còn thấy nữa mới hồn sân.
“Con bé Ửng, lão ? Chẳng lẽ thật sự an gia trong núi , thể …”
Dư cha liếc lưng Yểu Noãn, thấy lão giả, sắc mặt ông chút lo lắng.
Yểu Noãn thầm thở dài, lão giả , quả thật khéo ăn , chỉ nửa ngày thể khiến lo lắng cho ông …
“Cha, ông nhà thôn trưởng , cha đừng lo lắng…” Yểu Noãn đỡ ông xuống.
Dư cha cũng an tâm đôi chút: “Thế thì , cũng là đáng thương…”
Yểu Noãn thêm lời nào, dậy vườn rau tìm Đại Trương và những khác.
Trong vườn rau.
Bảo Hoa và mấy đang lùa gà vịt trong.
“Mai các ngươi theo đến huyện thành, cột con heo …” Yểu Noãn liếc Bảo Hoa : “Tam tỷ, tỷ để ý thêm lão nhân đến đêm qua…”
Đại Trương và Tiểu Lý gật đầu: “Sáng mai mấy giờ khởi hành?”
“Có xảy chuyện gì Ửng?” Bảo Hoa thấy sắc mặt nàng vui, khỏi lên tiếng hỏi.
“Không gì, là chuyện hẹn với Trương đại ca. Tỷ lo việc nhà là , sáng mai chúng sớm…” Yểu Noãn dặn dò mấy xong liền trở về phòng ngủ.
Nàng xoa bụng , hôm nay đặc biệt khó chịu.
E là núi sớm, sương lạnh ngấm cơ thể.
Bảo Hoa thấy sắc mặt nàng tái nhợt, liền pha cho nàng một bát nước gừng đường, đổ đầy nước nóng túi chườm bụng đặt chăn nàng.
Yểu Noãn ôm túi chườm, cuộn , đầu óc nhanh chóng xoay chuyển.
Chuyện con heo, nàng những thể nhận công, mà còn tiết lộ rằng nàng thuật thiến từ bên ngoài…
Quân tử vô tội, mang ngọc tội…
Nàng ôm túi chườm cả ngày mê man, đến bữa tối chỉ ăn qua loa vài miếng chạy về phòng ngủ nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm .
Bảo Hoa nhà họ Võ mượn một cái lồng lớn, Đại Trương và mấy cột con heo bỏ lồng, dùng chiếu cỏ che lên.
Lúc sắp .
Yểu Noãn dặn dò một phen, bảo Khóa Trân và những khác tạm thời đừng hậu sơn cắt rau lợn.
“Dưới chân dốc mấy khoảnh đất thấy cỏ dại cũng khá sâu, còn khoảnh đất khô hạn e rằng mọc đầy cỏ dại …”
Thấy Bảo Hoa và mấy gật đầu đáp lời xong Yểu Noãn mới nhảy lên xe bò, cùng Đại Trương và Tiểu Lý về phía trấn.
Hôm nay là mùng hai, trấn náo nhiệt.
Các quầy hàng nhỏ trải dài từ đầu trấn đến tận con phố chính, tiếng rao, tiếng reo hò ngớt, sóng âm ồn ào…
Con phố ngày thường vắng vẻ nay chật kín .
Yểu Noãn thò đầu quanh các con hẻm, đầu : “Trương đại ca, Lý đại ca, hai ở đây chờ, một lát về.”
“Ngươi cứ , chúng sẽ trông nom…” Đại Trương gật đầu, : “Hay là cùng ngươi?”
Yểu Noãn lắc đầu: “Ta quen thuộc nơi , …”
Yểu Noãn xong chen đám đông, đến tiệm của Trương đồ tể.
Kết quả tiệm treo khóa.
Yểu Noãn đổi hướng về nhà Trương đồ tể.
Đi ngang qua tiệm bánh.
Mấy phụ nữ bên cạnh đang chuyện: “Ôi chao, tỷ mua bánh gì thế? Có đắt ?”
“Đắt chứ, đắt lắm, nhưng cả năm mới mua một , đắt chút cũng …”
“Ôi chao, tỷ cũng đừng vì về nhà đẻ mà cố vẻ…”
Về nhà đẻ?
Phải , mùng hai về nhà đẻ, xem bên cũng cùng phong tục!
Bước chân nàng nhanh hơn.
Đến nhà Trương đồ tể, nàng gõ cửa gọi mấy tiếng, ai đáp lời.
Nàng thở dài một , vẫn là đến muộn một bước…