Nông Nữ Mở Khóa Hệ Thống Làm Giàu - Chương 146: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-14 14:05:24
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5Akgnlo252
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phong Vũ Dục Lai (Gió Bão Sắp Đến)
“Ngươi đợi lát…” Đại Trương khép hờ cửa.
Nhanh chân chính sảnh và giải thích tình hình cho nhà họ Dư.
Mọi chút ngạc nhiên, ngày lễ lớn thế lạ tới cửa…
Dư phụ dậy xem, Yểu Noãn lật đật theo y.
Mở cửa.
Mượn ánh sáng lờ mờ từ đèn lồng chập chờn, mặt lão nhân là những vết sẹo đan xen chi chít.
Gò má hóp sâu khuôn mặt gầy gò, một cây gậy chống mặt đất.
Một tay khác nắm chặt bọc hành lý lưng, đôi mắt sáng hơn cả trẻ tuổi mấy phần.
Dư phụ lòng thiện, hỏi han lão giả vài câu mời y nhà dùng bữa.
Yểu Noãn theo hai , cảnh giác liếc ngoài cửa, thấy động tĩnh gì khác nàng mới đóng cửa .
Dư phụ thêm cho y một bộ bát đũa, và kẹp một ít món ăn đặt mặt y.
Mèo Dịch Truyện
Lão giả một bàn đầy cơm canh, che giấu vẻ kinh ngạc đáy mắt, cảm kích đến rơi lệ : “Đa tạ các hảo tâm nhân, lão phu lâu ăn cơm.”
Trong cuộc trò chuyện, Yểu Noãn phát hiện lão giả ăn tầm thường…
Sau bữa cơm, lão giả nữa cảm tạ rời .
Khúc mắc nhỏ khiến trong lòng Yểu Noãn chuông báo động vang lớn.
Nàng thử gài lời ông lão, nhưng đều y khéo léo tránh né.
“Lão , đêm khuya, nếu ngươi nơi nào để , hãy ở nhà một đêm …” Dư phụ tiễn cửa giữ .
Lão giả xua tay, liếc Yểu Noãn bên cạnh Dư phụ, y ha hả : “Cô bé nhà ngươi lòng phòng nặng nề lắm đó…”
“Cha, cha về , con mấy vấn đề thỉnh giáo lão nhân gia…” Yểu Noãn đầu với Dư phụ.
Dư phụ lão giả, Yểu Noãn: “Đừng trễ nải lộ trình của lão , , về nhà…”
Yểu Noãn khẩy: “Con cha…”
Sau khi Dư phụ về.
Ý của lão giả giảm mà còn tăng thêm: “Cô bé hỏi gì?”
Yểu Noãn nghiêm sắc mặt : “Lão nhân gia từ tới?”
“Hừm, câu hỏi của cô bé thật xảo quyệt đó nha…” Lão giả túm túm bộ quần áo mỏng manh .
Thấy y lẩn tránh, Yểu Noãn ung dung thong thả chằm chằm y.
Cuối cùng, lão giả nghĩ tới một bữa cơm nhà họ Dư, vẫn : “Ài, lão phu là kẻ chạy nạn…”
Lời dứt, trong lòng Yểu Noãn đập thình thịch.
Chạy nạn?
“Thôn chúng , cố nhân của ngươi ?” Yểu Noãn .
“Cô bé, phương Bắc ở hướng nào ?” Lão giả đáp mà hỏi, ánh mắt liếc về phía núi.
Theo ánh mắt của y liếc , lưng Yểu Noãn “xoạt” một tiếng lạnh toát.
Đây là… chạy nạn từ phương Bắc tới? Từ núi tới?
Trong lòng nàng vô vàn nghi vấn, nhưng cho phép nàng suy nghĩ sâu hơn, lão giả khoác gói đồ về phía núi mà .
Yểu Noãn nhấc chân chạy vài bước, gọi lão giả : “Lão nhân gia, phương Bắc, vỡ trận ?”
Lão giả ha hả : “Không vỡ bại, nhưng đang trong cảnh nước sôi lửa bỏng đó nha…”
Nói xong, bóng lão giả ẩn màn đêm.
Yểu Noãn ở chân núi một lúc, gió lạnh lướt qua trán nàng, nàng rùng một cái…
Nàng sâu một cái núi, bước chân nặng nề vội vã về nhà.
Đứng gò đất nàng về phía thôn, ánh lửa nhỏ lập lòe lúc sáng lúc tối, năm mới vốn dĩ là vui mừng khôn xiết…
Yểu Noãn thở dài một tiếng, khi trở về chính sảnh, Đại Trương và Tiểu Lý say khướt.
“Dư thúc, Đại Trương… ợ… là một hán tử, Bảo Hoa và … ợ…” Tiểu Lý kéo tay Dư phụ, vỗ vai Đại Trương : “Hắn, đáng tin cậy đó…”
Đại Trương tuy say, nhưng ý thức tỉnh táo, lén lút liếc Bảo Hoa một cái.
Thấy Bảo Hoa mặt đỏ ửng lời nào, lập tức giả ngu giả khờ: “Ta Trương Đỉnh xin thề với trời, nhất định sẽ bảo vệ thật … ợ… Bảo Hoa nương tử…”
Yểu Noãn ở ngưỡng cửa cử chỉ nhỏ của , trong lòng buồn ngớt.
Dư phụ Dư mẫu thường ngày cũng manh mối của hai .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-nu-mo-khoa-he-thong-lam-giau/chuong-146.html.]
Bảo Hoa còn lén với Dư mẫu rằng Đại Trương giao hết gia sản cho nàng cất giữ, Dư mẫu trong lòng ấn tượng về Đại Trương.
Hiện giờ nàng cầu mong gì nhiều, chỉ cầu Bảo Hoa gặp một chủ gia đình thể tạm bợ qua ngày.
“… , gia thế trong sạch, một tên độc …” Tiểu Lý tiếp tục mai mối.
Dư phụ cau mày: “Các ngươi uống say , mai hãy …”
Dư phụ hừ một tiếng, chỉ dám mượn rượu càn thì …
Đợi Tiểu Thông khi đưa hai về phòng ngủ.
Yểu Noãn chỉnh cảm xúc, lấy mấy cái túi gấm đỏ lớn.
“Nào, phát tiền lì xì đây…”
“Oa~ chúc Tiểu dì ngày ngày phát đại tài, sự thuận tâm…” Tỏa Trân ngọt mồm, lập tức chúc Tết Yểu Noãn.
Khóe môi Yểu Noãn cong lên, đưa cho nàng một túi tiền: “Mong Tỏa Trân của chúng luôn vui vẻ, tâm tưởng sự thành…”
“Chúc Tiểu dì xinh , khỏe mạnh…” Tỏa Mai cũng tiến lên .
“Cũng chúc Tỏa Mai của chúng bình an thuận lợi, mỗi ngày đều vui vẻ…”
“Chúc Tiểu dì tuổi tuổi bình an…”
Hai Tỏa và Tiểu Thông khi bái Yểu Noãn xong bái Bảo Hoa và hai lão, hai lão cũng lấy những đồng tiền cất kỹ đáy hòm phát cho ba đứa nhỏ.
Ba đứa nhỏ khi nhận hồng bao liền sân chơi đùa, Dư mẫu lên tiếng: “Tam khuê nữ, con nghĩ ?”
“À?” Bảo Hoa ngẩn một lát, khi phản ứng thì ngượng ngùng : “Mẫu , cứ thuận theo tự nhiên thôi ạ…”
“Như , chuyện chờ ai, Đại Trương, thấy là một …”
Dư mẫu cũng cân nhắc, tuy Đại Trương một đơn , gia cảnh mỏng, nhưng chính vì , Bảo Hoa cũng sẽ chịu thiệt.
“Mẫu , con …” Bảo Hoa mặt ửng hồng khẽ gật đầu.
Nàng cũng nha đầu mười mấy tuổi, tự nhiên cân nhắc nhiều, chuyện , cũng vội …
Yểu Noãn thì đang nghĩ chuyện núi.
Dư mẫu và Bảo Hoa đang trò chuyện một bên, Yểu Noãn liền kéo ghế gần Dư phụ hỏi.
“Cha, núi nhà thông tới , cha ?”
Dư phụ im lặng một lát: “Tổ tiên của cha bọn họ đời đó là từ phía núi mà đến, chi tiết thì cha cũng rõ lắm, sâu trong núi mãnh thú lui tới, ít vượt qua ngọn núi đó.”
Yểu Noãn ngoài lo lắng thì trong lòng cũng đỡ hơn chút, nếu con đường núi thẳng hướng Bắc, thì…
Nhịn chịu sự khó chịu của cơ thể, Yểu Noãn vẫn tắm rửa sơ qua mới ngủ.
Đêm đó.
Nàng ngủ yên giấc, chốc lát mơ thấy rơi xuống vực sâu, chốc lát mơ thấy heo gặm nuốt đôi chân của nàng.
Mùng Một Tết.
“Hô…” Yểu Noãn đột ngột bật dậy khỏi giường, hít sâu một .
Nàng lâu lắm mơ thấy mộng, e rằng điềm lành.
Nàng mang giày bước ngoài nhà.
Thoáng thấy lão nhân gia tối qua đang ghế đá trong sân và trò chuyện cùng Dư phụ.
Yểu Noãn bước nhanh tới, sắc mặt trầm xuống, chào hỏi: “Cha…”
Dư phụ đầu : “Ta với lão hợp duyên, hôm nay gặp …”
Yểu Noãn nhíu mày: “Lão nhân gia tối qua tìm ?”
Lão giả ý vị thâm trường: “Lão phu còn nhà nữa, lưu lạc tới nơi , nghỉ tạm trong núi…”
Dư phụ khỏi trong lòng nảy sinh lòng thương xót, thở dài ngớt.
Yểu Noãn liếc y một cái, thêm gì nữa.
Nàng về nhà khoác thêm áo dày cầm cuốc ngoài.
Đi núi.
Men theo con đường nhỏ giẫm đạp cứng mà tiến về phía , phát hiện dấu vết sinh hoạt của con .
Lại trong, phía xa là núi nhà Võ Linh Hồng. Nàng nhấc chân .
Từ xa thấy gốc cây hoa tiêu một cái tổ dựng bằng cành cây và cỏ dại.
Nàng gần tới cúi xuống một cái, đưa tay thò trong tổ, một lớp lá khô ẩm ướt chất đống bên trong.
Nàng dậy quan sát xung quanh, ngoài nơi , dường như còn dấu vết của khác…