Nông Nữ Mở Khóa Hệ Thống Làm Giàu - Chương 134: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-14 14:05:12
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/20nf1vwEIg
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
--- Lộc Trạch Nguyên đến nhà ---
Mười chín tháng Chạp.
Tuyết lớn.
Lộc Trạch Nguyên đến.
Yểu Noãn đang đun trái cây trong đình cũng kinh ngạc.
Đêm qua, tuyết rơi một trận lớn, sáng nay mái hiên và sân đều phủ lớp tuyết ngập sâu đến mắt cá chân.
“Lộc đông gia, thế , mạo hiểm gió tuyết đến đây việc gì gấp ?” Yểu Noãn bước khỏi đình, chiếc áo choàng trắng lớn lập tức phủ một lớp tuyết mỏng.
Đầu tóc và lông mi cũng vương vài bông tuyết.
Lộc Trạch Nguyên khoác một chiếc áo choàng đen, chiếc mũ tuyết đen phủ một lớp tuyết trắng xóa, tóc y búi cao, cả đầu chỉ lộ khuôn mặt với ngũ quan rõ nét.
Y vốn cao, một áo đen nền tuyết trắng xóa càng toát lên vẻ thanh lãnh.
Phía y theo một tùy tùng, tay ôm những túi lớn túi nhỏ.
Lộc Trạch Nguyên Yểu Noãn cong môi : “Ta ghé ngang trấn, tiện đường đến xem những thứ nàng may bao nhiêu !”
Y về phía đình.
Yểu Noãn gật đầu, dẫn y trong đình.
Bảo Hoa cùng mấy hành lang cũng vội vàng tiến lên chào hỏi tùy tùng và mời họ sưởi ấm.
“Có hơn hai ngàn cái , còn đang nghĩ Tiêu chưởng quỹ khi nào đến lấy đây...” Yểu Noãn rót một chén trái cây cho y.
Đây là nàng nấu từ táo và lê, thêm nước suối và tuyết tan trong vắt ngọt lành, dễ uống.
Lộc Trạch Nguyên cũng chút khát, y cởi áo choàng , bắt đầu nhấp một ngụm.
Món giống thức uống trái cây trong tửu lầu của y, nhưng thêm đường, vị khá thuần khiết, Dư cô nương đây quả là giỏi nghiên cứu món ăn.
“Y ngày mai sẽ đến lấy, đường tiêu thụ y hẳn với nàng , chiêu trò tung , chuyến hàng e là đầy một ngày sẽ bán hết...”
Lộc Trạch Nguyên tự cầm lấy hạt dẻ giá nướng mà bóc vỏ.
Yểu Noãn thấy từ trong túi lấy một nắm hạt dẻ khác để nướng.
“Lộc đông gia tay, dĩ nhiên là xem trọng...”
“Ta tò mò, vì nàng dễ dàng tin tưởng đến ?” Lộc Trạch Nguyên khẽ chau mày nàng một cái.
Chóp mũi và hai má Yểu Noãn ửng hồng, nàng cúi đầu gảy gảy đồ giá nướng, lúc lộ ánh mắt thì toát lên vài phần đáng yêu, ngây thơ.
Nàng nhướn mày liếc y một cái: “Tiêu chưởng quỹ khi chia lời món nấm giỏi đàm phán, khiến sinh một loại ảo giác thể nắm giữ y.”
Lộc Trạch Nguyên im lặng một lúc lâu mới dần hiểu , y lắc đầu khẽ: “Người của vốn dĩ luôn hòa nhã dễ gần.”
Yểu Noãn tán đồng : “ , ai mà ngờ, một tửu lầu lớn như thế hợp tác với một thôn dân nhỏ bé như chứ, văn bản hợp đồng chỉ quy củ, mà quan trọng còn dấu ấn của quan phủ...”
“Chu đáo bề ...” Đôi mắt hạnh của Yểu Noãn khẽ cong lên, tâm trạng .
Trên văn bản hợp đồng tổng cộng hai con dấu, con dấu thứ nhất chính là quan ấn.
Nàng ngờ thời đại loại công chứng chính thức thiện đến thế.
Văn bản hợp đồng dường như còn quy cách thống nhất, loại tùy tiện chữ lên một tờ giấy đóng tư ấn là xong, văn bản hợp đồng của nhà y giá trị công chứng!
E rằng đây cũng là đặc quyền của hoàng thương!
Lộc Trạch Nguyên chẳng bận tâm về việc , đủ loại khế ước trong tay y nhiều vô kể, y cũng thèm động tay chân gì đó.
Để tránh các loại tranh chấp, đảm bảo lợi ích của cả hai bên, y chọn văn thư thị khoán của quan phủ hoặc văn bản thị bạc ty hội chương, rõ ràng dứt khoát!
“Cũng bởi Dư cô nương tâm tư tỉ mỉ, nhiều còn hai con dấu để gì ...”
Yểu Noãn thầm thì trong lòng một câu: Nâng gì, phàm là chữ đều thể thấy chữ “Quan” to đùng đó.
“Hợp đồng về vải bố cũng soạn xong, vốn định giao cho Tiêu chưởng quỹ để y đưa nàng, nhưng hôm nay mang theo, khi xem xong nếu ý kiến gì nàng thể với y...” Lộc Trạch Nguyên thấy nàng gì, .
Khóe miệng Yểu Noãn giật giật: Hay cho cái vải bố...
“Được, tuyết nhỏ hơn một chút, Lộc đông gia cần vội về ?” Yểu Noãn liếc sân, bây giờ tuyết bay nhỏ hơn, khỏi nhắc nhở Lộc Trạch Nguyên một tiếng chu đáo.
“Mệt quá , thêm một lát nữa, còn sớm mà...” Lộc Trạch Nguyên xoa xoa giữa trán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-nu-mo-khoa-he-thong-lam-giau/chuong-134.html.]
Thật y đường vòng đến, một là vì cái nghiệt duyên của tỷ tỷ y, hai là, ngôi làng mang cho y một cảm giác yên bình, tĩnh lặng.
Phương bắc chiến loạn, thương trường đổi mới lớn, thương nhân từ phương bắc chạy nạn đến hỗn tạp đủ loại, y liên tục đối phó và điều chỉnh mấy ngày liền.
Thân tâm mệt mỏi rã rời, sự dặn dò tha thiết của tỷ tỷ , y cũng nhân cơ hội mà chạy đến đây tránh cảnh ồn ào.
Thấy khóe mắt y chút quầng thâm, Yểu Noãn rốt cuộc thêm gì.
Hai ngẫu nhiên trò chuyện một lúc lâu trong đình.
“Chỗ một vật, xin phiền Dư cô nương giao cho Triệu Tam Thiên...” Lộc Trạch Nguyên từ trong tay áo lấy một phong thư đưa cho Yểu Noãn.
Yểu Noãn trong lòng kinh ngạc: “Cái ... tự đưa y...”
Yểu Noãn thấy Lộc Trạch Nguyên nhắc đến Triệu Tam Thiên, mặt hỉ nộ, cũng ai lạc, khỏi hỏi.
“Y là cố nhân của tỷ tỷ , cùng hề quen , tiện đường đột tìm...” Lộc Trạch Nguyên từ tốn .
“Được...” Yểu Noãn nhận lấy phong thư thăm dò hỏi: “Sẽ bất lợi cho Triệu Tam Thiên chứ...”
Lời dứt.
Lộc Trạch Nguyên buồn liếc Yểu Noãn với vẻ mặt cảnh giác: “Thấy nàng khá lanh lợi, đề phòng?”
Yểu Noãn , trong lòng cũng chút hối hận, lời Lộc Trạch Nguyên như tiếng sét giữa trời quang, nàng tự cũng tò mò, nhất thời để ý nên y thăm dò.
Thấy nàng vẻ mặt hối hận, Lộc Trạch Nguyên thản nhiên : “Ta tỷ tỷ và y quen , đương nhiên sẽ là tìm cừu.”
Yểu Noãn thở phào nhẹ nhõm: “Thế thì quá...” Nàng vì ăn mà liên lụy, hại vô tội.
Tuyết càng rơi càng lớn, gió tuyết lùa đình, Yểu Noãn tiến lên hạ rèm trúc xuống: “Lộc đông gia ở dùng bữa ?”
Thời gian còn sớm nữa, thời tiết lạnh giá.
Nhà họ Dư mùa đông bữa tối ăn sớm, ăn xong đều tự chui chăn ngủ.
Nàng cũng yên nữa, chân cứng.
Lộc Trạch Nguyên ngừng một chút gật đầu: “Đã quấy rầy ...”
“Không , cứ sưởi ấm , nhà bếp đây...” Yểu Noãn xua tay.
Nếu y là nam nhân, cái đùi vàng nàng thế nào cũng tiến lên mà ôm, một bữa cơm là thể hiếu kính cái đùi vàng , nàng thể từ chối.
Yểu Noãn khỏi đình.
Đại Trương khoác áo tơi, cầm ô giấy dầu che cho Lưỡng Tỏa và Nhất Thông về.
“Dì út~~~” Ba đứa đồng thanh gọi.
“Hôm nay học thế nào ?” Yểu Noãn đáp.
“Cũng tạm ạ, nhưng Lý phu tử hình như bệnh , cứ hắt xì mãi...” Tiểu Thông gạt một nắm tuyết đầu .
“Chắc chắn , bàn sách của Lý phu tử đối diện cửa , ngày nào cũng gió lạnh thổi mà...” Tỏa Trân cũng phụ họa.
Tỏa Mai theo : “Dì út, Lý phu tử ngày mai học xong tiết cuối cùng buổi sáng là chúng nghỉ nửa tháng ...”
Yểu Noãn gật đầu, Lý Khai Nguyên kể từ khi học đường xây dựng, y luôn tận tụy dốc hết tâm huyết việc giảng dạy.
Giờ đây mắt thấy tháng Chạp lạnh giá, đúng là nên cho nghỉ một thời gian.
Nghe mấy ngày nay mấy đứa nhỏ ba bốn tuổi đuổi cũng chịu đến học đường, thật sự là yên một chỗ lạnh quá.
Lưỡng Tỏa và Nhất Thông thì đỡ, nàng mỗi đều mua hai bộ áo bông dày, còn mấy đứa trẻ khác trong làng đều chảy nước mũi mà học.
“Trong đình quý khách, các con đường đường sưởi ấm ...” Yểu Noãn gọi ba đang bước đình .
“Vô phương...” Giọng Lộc Trạch Nguyên vọng từ đình, cắt ngang lời Yểu Noãn: “Vừa nhàn rỗi, các con đây khảo nghiệm các con...”
Yểu Noãn: ...Đa tạ !
Lưỡng Tỏa và Nhất Thông một cái, bĩu môi nỗi khổ nên lời.
Mèo Dịch Truyện
Trong học đường, vì bọn chúng lớn tuổi hơn một chút, Tiểu Văn dạy cho chữ, nên ngày nào cũng Lý phu tử lấy ba đứa bọn chúng để khảo hạch những đứa trẻ khác, khảo từ đầu đến chân.
Mãi mới tan học về, còn bắt khảo nữa.
Mấy đứa mà nước mắt, nhưng dám trái lời.
Cảm giác run sợ khi phu tử hỏi bài nổi lên lúc ...