Nông Nữ Mở Khóa Hệ Thống Làm Giàu - Chương 1: Khởi đầu kinh thiên động địa ---

Cập nhật lúc: 2025-11-14 14:02:30
Lượt xem: 39

 

"Con... bé..."

 

Một giọng phụ nhân già nua yếu ớt truyền đến từ vách tường.

 

Yểu Noãn day trán khổ...

 

Mèo Dịch Truyện

Nàng xuyên đầy nửa canh giờ, vẫn còn đang bàng hoàng trong gió.

 

Đã tin lão mẫu của nguyên chủ thể sắp sinh con !

 

Năm mươi chín tuổi, sắp sáu mươi , thể ông bà của nàng chứ!

 

Quả thật là đàn nhị trong đáy quần, quá sức nhảm nhí...

 

Nàng sờ sờ miếng vải rách buộc trán, m.á.u đông .

 

Hiện tại đầu vẫn còn choáng váng, lẽ là do mất m.á.u quá nhiều gây di chứng.

 

Tiếng rên rỉ vỡ vụn truyền đến từ vách tường.

 

Yểu Noãn thở dài, lê bước chân yếu ớt đến thăm.

 

Cửa phòng ghép từ vài tấm ván gỗ, gió lùa tứ phía.

 

"Cót két" một tiếng.

 

Vài lọn cỏ tranh chặn cửa cũng theo đó mà lăn lóc khắp sàn.

 

Yểu Noãn đẩy cửa phòng bước !

 

Căn nhà đất tối om, ngay cả tia nắng chiều cuối cùng cũng thể chiếu trong.

 

Mặt đất gồ ghề.

 

Yểu Noãn rón rén mò theo tiếng thở dốc nặng nhọc của phụ nhân.

 

"Con bé!"

 

Giọng phụ nhân vang lên!

 

"Ta đây!"

 

Yểu Noãn chạm đến mép giường, một bàn tay thô ráp như cành cây khô tóm chặt.

 

"Á!" Dọa nàng giật , nàng vội vã vỗ vỗ trái tim bé nhỏ.

 

Mới đến đây, một thế giới và những con xa lạ.

 

Nỗi hoảng sợ trong lòng hề ít hơn niềm vui tái sinh cái c.h.ế.t.

 

"Cha con đến ? Nương đau chịu nổi... Rít..."

 

Dư mẫu thở hổn hển, lực tay cũng theo đó mà tăng thêm!

 

Yểu Noãn cũng đau đến nhăn mặt.

 

Theo lẽ thường, Dư mẫu lúc hẳn là bắt đầu chuyển .

 

Tuổi mà còn sinh, nàng thật sự sợ lão mẫu chuyện gì bất trắc.

 

Phỉ nhổ... phỉ nhổ... phỉ nhổ, thầm rủa sẽ lở miệng...

 

Nàng vội vàng gõ mấy tiếng mõ nhỏ trong lòng.

 

"Người cố gắng một chút, nến ở ?"

 

Nàng cố gắng rút tay , nhưng nắm chặt cứng, đau đến mức nàng c.ắ.n răng hỏi.

 

Dư mẫu lúc cũng đau đến nhe răng trợn mắt, cơn đau chỉ khiến nàng : "Aiza... Ai dô..."

 

Thấy .

 

Nàng đành dùng sức bẻ từng ngón tay của Dư mẫu .

 

Rồi tự sờ soạng ở đầu giường, quả nhiên sờ một miếng sắt và một hòn đá cứng.

 

Ngoài trời vẫn tối hẳn, Yểu Noãn cầm những thứ trong tay chạy ngoài.

 

Một miếng sắt hình lưỡi liềm to bằng bàn tay, một đầu quấn bằng vải.

 

Trong miếng vải đựng đồ, Yểu Noãn véo một ít ngửi thử.

 

Một mùi ngải cứu, giống như sợi ngải cứu.

 

Và một hòn đá nhỏ mài mòn.

 

Cái ...

 

Chẳng lẽ nàng dùng đá đ.á.n.h lửa !!!

 

Lúc , tiếng kêu đau đớn ngày càng lớn trong phòng cắt ngang suy nghĩ của nàng.

 

Cất miếng sắt, nàng theo ký ức rẽ về phía nhà bếp ở góc.

 

Nhà bếp bốn bề lộng gió, thể lờ mờ thấy vài tia sáng.

 

Nàng nhặt vài cành củi và một nắm lá thông, đầu chạy phòng Dư mẫu.

 

Trong phòng trống rỗng gì.

 

Nàng quyết đoán, liền đốt lửa tại chỗ.

 

Ép sợi ngải cứu lên hòn đá, dùng miếng sắt đ.á.n.h hòn đá, mấy nhát tóe lửa.

 

Cảm thán trí tuệ của xưa, nàng vội vàng ném sợi mồi lửa đang cháy giữa lá thông và củi.

 

Lửa "ù ù" cháy lên.

 

"A!!!"

 

Tiếng kêu t.h.ả.m thiết của Dư mẫu cũng vang lên theo.

 

Có lẽ vì trong phòng quá tối và mật độ quá cao, ngọn lửa bốc lên cao.

 

Yểu Noãn thoáng cái thấy lão phụ nhân mồ hôi đầm đìa, co quắp hai chân giường.

 

Rồi là cảnh tượng mà đời nàng đầu tiên chứng kiến – một khối thịt màu xanh dính đầy bọc thai!

 

Trong lúc ngây .

 

Nàng thấy Dư mẫu dùng một bàn tay khô héo đen sạm túm lấy sợi dây rốn đang thò .

 

Dùng móng tay màu nâu dày cứng nhanh chóng ngắt đứt dây rốn...

 

Nàng sợ đến run bắn, suýt chút nữa rơi dụng cụ đ.á.n.h lửa trong tay.

 

"Cái ..."

 

Ôi trời...

 

Nàng bàng hoàng trong gió một lát, run rẩy tiến lên xé bỏ bọc thai của đứa bé.

 

Hồi nhỏ, khi con ch.ó sói lớn trong nhà sinh con, nó sẽ l.i.ế.m cái màng .

 

Theo lẽ thường, thì nên xé bỏ cái màng đúng ~

 

Sau khi xé màng, sắc mặt xanh xao của tiểu gia hỏa cuối cùng cũng dịu vài phần.

 

vẫn khép chặt môi, nàng cẩn thận đưa tay thăm dò: May quá! Vẫn còn thở!

 

Nhìn tiểu nam xí vô cùng và mềm nhũn như xương.

 

Nàng lưỡng lự dám dùng tay nhấc lên, sợ nó rời .

 

Chỉ dám nhẹ nhàng vỗ vỗ m.ô.n.g nhỏ của nó.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-nu-mo-khoa-he-thong-lam-giau/chuong-1-khoi-dau-kinh-thien-dong-dia.html.]

"Ô..." Một tiếng thút thít nhỏ bé cuối cùng cũng truyền .

 

Quấn đứa bé tấm tã mà Dư mẫu chuẩn sẵn ở một bên, vì tay còn lóng ngóng, quấn lỏng lẻo.

 

Quấn xong thấy tiểu gia hỏa trượt xuống , nàng vội vàng vươn vài ngón tay kéo lên.

 

Sau đó cẩn thận đưa đến chỗ cánh tay của Dư mẫu, vén chăn cho Dư mẫu.

 

Hai mắt Dư mẫu mất tiêu cự, nhãn cầu phủ một lớp màng trắng đục.

 

Mái tóc hoa râm dính mồ hôi bết má.

 

Tay run run mò về phía đứa bé trong lòng, thở dài: "Tạo nghiệt a..."

 

Không ...

 

Yểu Noãn cũng lười mà thêm gì.

 

Dư mẫu khí như tơ nhện.

 

Tiểu oa nhi miệng khép chặt.

 

Tấm tã quấn mỏng manh một lớp, may mắn là lúc trời vẫn ấm áp.

 

Bằng từ điện Thiên sứ , quỷ môn quan !

 

"Con bé..."

 

Lúc Dư cha cuối cùng cũng loạng choạng trở về.

 

Má ông hốc hác, mắt sâu hõm, ánh mắt chút đục ngầu.

 

Khóe môi trễ xuống, tóc bạc trắng một mảng.

 

Trên mặt thậm chí còn mọc nhiều đốm đồi mồi!

 

Dáng vẻ , so với Dư mẫu cũng chẳng kém là bao.

 

Quần áo cũng xám xịt, vá víu chắp vá.

 

Dưới ánh lửa lập lòe, Dư cha gầy trơ xương trông đáng sợ.

 

Hoàn vẻ hiền lành thiện như ông bà kiếp của nàng.

 

Cứ như bán một nhà buôn ác nhân nghèo khổ trong mười vạn đại sơn , nỗi sợ hãi trong lòng Yểu Noãn đột nhiên tăng lên vài phần.

 

Thấy ông một tay chống gậy chống đỡ thể, tay treo một cái túi vải rách miệng.

 

Yểu Noãn liếc mắt liền thấy bên trong một tảng đường đỏ.

 

"Sinh ?"

 

Khoảnh khắc tiếp theo.

 

Ông chăm chú Dư mẫu giường và khối y phục nhỏ gói đứa bé.

 

Trong mắt lộ vẻ đau khổ, khóe miệng đắng chát khiến nếp nhăn càng sâu thêm vài phần.

 

Yểu Noãn lão già trong ánh lửa, lắc đầu thở dài: Tóc tai bù xù, răng rụng gần hết mà vẫn còn thể sinh con...

 

Quả nhiên là sinh sôi ngừng a...

 

Nàng gì, chỉ tiến lên đón lấy tảng đường đỏ từ tay Dư cha, nhanh chóng bước ngoài.

 

Xoay về phía bếp tranh.

 

Nàng liếc về phía .

 

Thấy Dư cha theo.

 

Nàng mới mò dụng cụ đ.á.n.h lửa châm lửa.

 

"Haizz, nhà trống bốn vách a..."

 

Trong bếp chỉ một cái nồi sứt mẻ!

 

Một cái bếp đất đắp!

 

Bên cạnh bếp một cái xô gỗ và một cái gáo gỗ.

 

Một chồng củi!

 

Tường khói hun thành một mảng đen kịt, màu đất...

 

Trên tường khoét vài thanh gỗ, treo vài cái bao tải phủ bụi.

 

Bếp nhỏ đến mức chỉ đủ cho hai xoay .

 

Nàng đến góc tường sờ sờ bao tải, gỡ xuống một cái.

 

Thò tay túm một nắm, là ngũ cốc thô tạp sắc.

 

Gạo lứt, lúa mì, lẫn với vài hạt gạo trắng ít ỏi, nhưng đều xay xát!

 

Túi nhỏ , cũng chẳng mấy lạng, hẳn là khẩu phần ăn nhất của gia đình .

 

Nàng cầm gáo gỗ múc nửa gáo nước.

 

Lấy hai nắm ngũ cốc tạp, cho gáo, vò rửa qua loa đổ nồi.

 

Đốt lửa nấu cháo!

 

Thân thể Dư mẫu cần tẩm bổ ngay lập tức.

 

Cả đứa bé đang oe oe chờ b.ú mớm nữa.

 

Không Dư mẫu sữa cho đứa bé b.ú .

 

ε=(´ο`))) Ai...

 

Khi nồi bốc nghi ngút, tay nàng cho đường dừng .

 

Nhìn quanh một lượt, bếp dầu muối, e rằng đây là thứ duy nhất mùi vị trong nhà.

 

Nàng săm soi tảng đường đỏ to bằng bàn tay, dám cho quá nhiều.

 

Lập tức tìm một con d.a.o thái rau chặt một miếng nhỏ bỏ nồi.

 

Lúc lão cha chân què bước .

 

"Con bé"

 

"Ê, con pha một bát nước đường đỏ cho tiểu oa nhi uống , thằng bé đói sắp tắt thở ..."

 

Mặt Dư cha đầy vẻ lo lắng, già mà con ở nhà nghèo khổ là chuyện đòi mạng...

 

Xưa vì chiến loạn, chạy nạn, tổ tiên nhân tài lụi tàn.

 

Đến đời ông, chỉ còn ông là độc đinh.

 

Ông vẫn luôn giữ ý niệm con cái đông đúc, gia tộc mạnh mẽ, sinh nhiều ắt nối dõi, dồn hết sức lực mà sinh...

 

Chỉ là...

 

Hoàn cảnh hiện tại sinh cũng sống nổi ...

 

"Được, đưa bát cho ."

 

Yểu Noãn gạt bỏ vỏ trấu và bã mía nổi lềnh bềnh, cẩn thận múc nửa bát nước đường đưa cho Dư cha.

 

Lại đổ thêm một bát nước nồi tiếp tục ninh.

 

"Cho thêm đường nữa , con cũng uống một chút."

 

Dư cha bưng bát, chống cái chân què, đầu nàng .

 

 

Loading...