Nông Nữ Mang Không Gian: Ta Không Còn Là Kẻ Yếu Đuối - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-08-31 05:48:21
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Săn một con lợn rừng khó lắm, thể rẻ hơn .”

Người Tần Niệm từ xuống vài lượt: “Ngươi thể săn lợn rừng ? bừa.”

Người khẽ lắc đầu, bước xuống vài bước, thấy Cảnh Phong cũng đang rao bán thịt lợn rừng, liền tiện miệng hỏi:

“Tiểu hỏa tử, thịt lợn rừng của ngươi bao nhiêu tiền một cân ?”

“Hai mươi lăm văn, lợn rừng mới săn hôm qua, giờ là mùa xuân, ăn cái đại bổ đó. Nếu vì mấy năm đói kém liên tục, nhà quá khó khăn, một cân cũng bán, giữ tự ăn.”

Câu cuối là Tần Niệm dạy Cảnh Phong.

“Đại bổ ?”

Người chớp chớp mắt, hứng thú nổi lên, dừng bước, cúi đầu chậu sành.

“Vâng, lợn rừng mùa xuân, nam nhân ăn sẽ sức lực.”

Câu là Cảnh Phong tự , Tần Niệm dạy.

Người nam nhân lộ nụ bỉ ổi: “Tiểu hỏa tử, ngươi nam nhân ăn sức lực ? Có sức lực gì? Ngươi thử ?”

Mặt Cảnh Phong đỏ, sợ Tần Niệm ở cách đó xa thấy, hạ giọng thấp: “Làm gì cũng sức lực cả. Ta thử, nhưng trong thôn thử .”

“Được, lắm.”

Nam nhân vui mừng: “Ta mua hai cân thử xem, nếu ăn thật sự sức lực, sẽ ngày nào cũng mua thịt lợn rừng ăn. Trong nhà một vợ hai , chẳng thiếu gì, chỉ thiếu sức lực thôi. Nhanh lên, giúp chọn hai miếng ngon.”

“Được thôi.”

Cảnh Phong giúp nam nhân chọn hai miếng thịt lợn rừng, dùng dây cỏ buộc , vui vẻ hớn hở mang về nhà.

Bán hai cân, năm mươi văn tay.

Cảnh Phong liếc Tần Niệm ở cách đó xa, vui vẻ “hắc hắc” .

Trước đây cũng từng bán đồ, nhưng bao giờ nhanh như .

Đã cân, mua lượt kéo đến hỏi mua. Hơn một thời thần, thịt lợn rừng của Cảnh Phong bán hết.

Hắn nhanh chóng qua, lấy thêm thịt lợn rừng từ chỗ Tần Niệm, lớn tiếng rao.

Đồng thời, Tần Niệm bắt đầu lớn tiếng rao: “Giảm giá , thịt lợn rừng giảm giá . Hai mươi lăm văn một cân, ai mua nhanh lên, sắp hết .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-nu-mang-khong-gian-ta-khong-con-la-ke-yeu-duoi/chuong-7.html.]

Nghe giảm giá, ham rẻ liền chạy tới mua, chốc lát, thịt lợn rừng của Tần Niệm cũng bán hết sạch.

Bước khỏi chợ, hai trốn một con hẻm vắng để đếm tiền.

Thịt lợn rừng của Cảnh Phong một trăm năm mươi cân, hai mươi lăm văn một cân, tổng cộng bán 3750 văn, tức là hơn ba lạng rưỡi bạc.

Thịt lợn rừng của Tần Niệm nhiều hơn Cảnh Phong vài cân, bán gần bốn lạng bạc.

Nàng trả Cảnh Phong ba văn, Cảnh Phong nhận, nhưng Tần Niệm kiên quyết, cuối cùng cũng nhận lấy và cất trong lòng.

Hai mừng rỡ vô cùng, tiên tới hiệu thuốc, mua hai hộp thuốc mỡ tiêu viêm giảm đau và thúc đẩy lành vết thương cho Cảnh Chấn Hải, hết hai lạng bạc.

Tiếp đó, hai tới tiệm gạo.

Bột ngô hai mươi văn một cân, quá đắt, gần như bằng giá thịt lợn.

Chẳng cách nào khác, năm hạn hán là .

Cảnh Phong và Tần Niệm mỗi mua năm mươi cân bột ngô, tốn một lạng bạc.

Mua thêm ít muối nữa, bạc của Cảnh Phong hết sạch.

Tần Niệm còn hơn hai lạng, cất sát , hai vui vẻ hớn hở về.

Lý bà tử sớm nấu cơm xong.

Bà đem chút rau dại và nấm nhỏ còn sót từ hôm qua, cùng với thịt lợn rừng nấu hai bát canh.

Trong nhà lương thực, ngoài việc uống canh, còn cách nào khác.

Thấy Tần Niệm mua năm mươi cân bột ngô, Lý bà tử mừng rỡ khôn xiết, mắt cong như chiếc thuyền con.

“Sáng mai là thể nấu , thể uống cháo ngô .”

Có cháo ngô để uống, hóa là một cuộc sống . Tần Niệm xong, trong lòng khỏi thở dài cảm thán.

Ăn cơm xong, Lý bà tử xách gánh nước, định giếng làng lấy nước.

Tần Niệm dậy: “Bà ngoại, gánh nổi , như ngày, hai bà cháu cùng gánh nước.”

Lý bà tử ưỡn lưng: “Ta ăn mấy bữa thịt , sức lực hồi phục , gánh hai thùng nước nhẹ như chơi .”

Tần Niệm , trong lòng hiểu rõ bà ngoại gánh nổi, nhưng cũng tranh cãi với bà, chỉ kiên quyết cùng bà gánh nước.

Loading...