Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ - Chương 219
Cập nhật lúc: 2025-11-19 13:14:40
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEdUY0NIr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ông lão đầu óc nước ? Như mà còn nhận nàng đồ ?
Không khó mà lui ?
Ngô Khải Nghiệp và những khác: "..."
Ông lão thật chứ?
Chẳng lẽ là mắc chứng si ngốc ở già mà Noãn nhi ?
Vô ánh mắt đồng tình Từ Đình Chi.
"Nhanh đến đây bái sư !" Từ Đình Chi vội vàng .
Ôn Noãn: "..."
"Lão gia gia, ông thật sự nhận đồ như ?"
nàng sư phó nha.
"Muốn! Có trời mới tìm ngươi vất vả như thế nào! Từ hội đấu giá năm ..." Cuối cùng Từ Đình Chi cũng con đường bày tỏ nỗi chua xót của .
Ôn Noãn thật ngờ tìm khắp nơi.
Ôn Noãn nghĩ hẳn là nên tìm một vị họa sư cho mấy Ôn Gia Mỹ cùng cữu cữu, biểu tỷ, biểu ca, biểu !
Ôn Noãn: "Lão gia gia, nhận sư phó, một điều kiện."
"Được, đừng một, mười điều kiện đều !"
Ôn Noãn chuyển động tròng mắt, nghịch ngợm :
"Điều kiện của chính là mỗi ngày đồng ý với một điều kiện!"
Mọi : "..."
Noãn nhi quá hổ!
Từ Đình Chi: "..."
Tính tình của vị đồ thật là...
Hay là nhận nữa?
mà bản lĩnh của cả đời của ông đồng ý!
"Được ! Được ! Đều ngươi! Ai ngươi là đồ của chứ! Có thể bái sư ?"
Haizz, điều kiện của nha đầu dễ dàng , nhưng đồ khó tìm đời!!
Ôn Noãn dứt khoát lưu loát quỳ xuống đất, dập đầu một cái: "Sư phó cao, xin nhận đồ một lạy!"
Sau đó Ôn Noãn vẫy tay với Ôn Gia Mỹ, đại cữu, nhị cữu, Ngô Tịnh Mỹ, Ngô Cảnh Thần, Ngô Cảnh Chí cùng Ngô Cảnh Hoan: "Mọi cũng đến đây , nhanh bái kiến sư tổ!"
Ôn Noãn mỉm tinh nghịch : "Sư phó, bọn họ đều là đồ của ".
Đám xong vội quỳ xuống đầy đất: "Sư tổ cao, xin nhận đồ tôn một lạy!"
Từ lão: "..."
Không ngờ đồ của ông tuổi còn nhỏ nhưng nhiều đồ hơn cả sư phó như ông!
Ông cảm thấy quen khi đột nhiên nhiều đồ t.ử đồ tôn như !
Ôn Noãn tiếp tục với đám Ôn Gia Mỹ: "Sư phó của lợi hại, ba tuổi thể vẽ tranh, thiếu niên thành danh, mười tuổi danh chấn thiên hạ, về cùng sư phó học tập kỹ năng vẽ tranh, quấy rầy , chuyện gì khó thì cứ thỉnh giáo sư phó của , ?"
Từ Đình Chi: "..."
Tại ông cảm giác leo lên thuyền tặc thế ?
"Không , tiểu đồ ! Ta chỉ dạy cho ngươi, nhưng tại còn dạy đồ của ngươi?"
Ôn Noãn: "Bởi vì đều sư phó dạy dỗ, đồ của đương nhiên càng sư phó dạy dỗ, ư?"
Từ Đình Chi: "..."
Ông nàng!
Thôi, thôi, dạy đồ là dạy, dạy đồ tôn cũng là dạy!
mà: "Ta một chút, dạy những quá ngu xuẩn!"
"Được, cảm ơn sư phó, về đồ nhi sẽ hiếu thuận ! Ta sẽ lo bộ thức ăn cho !"
Từ Đình Chi xua tay: "Lão phu coi trọng việc ăn uống, ngươi chỉ cần dạy dỗ, học hết bản lĩnh cả đời của , đừng để cho nó thất truyền là !"
Ngoài thức ăn do đồ của Lâm lão đầu đưa thì ông cái gì mà chứ?
Kết quả, là coi trọng việc ăn uống, biến thành bảo vệ đồ ăn nhất!
Thuận lợi thu đồ , tuy rằng bỏ tiền, còn mua một đưa bảy, nhưng Từ Đình Chi vẫn cảm thấy vui vẻ.
Ông vô cùng vui vẻ trở phủ thành đóng gói hành lý, thuận tiện tạm biệt Lâm lão đầu.
Về ông dọn đến nhà đồ ở, tiện cho việc dạy dỗ!
Ngày hôm , Từ Đình Chi xe ngựa xuất hiện ở Ôn Gia thôn.
Ôn Gia thôn đều là ! Thế mà lừa ông rằng thôn đều đến đông đủ!
Làm hại ông khắp thiên hạ tìm đồ !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-nu-lam-giau-vang-danh-thien-ha-gdpc/chuong-219.html.]
Từ Đình Chi vén mành xe ngựa lên, xem đến nhà đồ .
Nghe ở cuối thôn, bình thường những căn phòng ở cuối thôn đều là những căn phòng cũ nát nhất.
Trong thời gian khắp thiên hạ , ông cũng một vài kinh nghiệm.
Đại phòng hôm nay chuyên môn trở về xem tiểu mạch lớn .
Ôn Ngọc mới xuống xe ngựa liền thấy xe ngựa của Từ Đình Chi về phía bọn họ.
Nàng sửng sốt: Tại Từ đại sư đến đây nữa!
Chẳng lẽ hối hận, tới tìm chính đồ của ông ?
Nể mặt danh tiếng của ông , nàng cố mà đồng ý !
Ôn Ngọc lập tức lên, cung kính hành lễ xe ngựa: "Ôn Ngọc gặp qua Từ đại sư."
Xa phu ngừng một chút, Từ Đình Chi thúc giục : "Đi nhanh! Đồ của còn ở cuối thôn chờ đấy! Ngươi chậm gì!"
Xa phu liền thúc giục ngựa nhanh hơn, lướt qua mặt Ôn Ngọc, để một đám tro bụi.
Ôn Ngọc ăn một miệng bụi lùi về phía .
Tiểu Chu thị lúc cũng xuống xe ngựa, bà dùng khăn bưng kín miệng mũi : "Đó là Từ đại sư ? Tại đến thôn chúng nữa? Vừa ông cái gì ?"
Bà giống như cái gì đồ ở cuối thôn.
Ôn Ngọc đột nhiên nghĩ tới gì đó, vội vàng chạy tới.
Tiểu Chu thị cũng nghĩ đến, cũng theo .
Ôn Gia Phú: "..."
-
Xe ngựa của Từ đại sự dừng ở cuối thôn, căn nhà tam tiến mới tinh, thoáng qua mảnh đất rộng bên cạnh đang một đám công nhân việc khí thế, hơn nữa quần áo những công nhân còn chữ Phó .
Hình như ông hiểu lầm gì đó!
Đại Hôi và Tiểu Bạch đang rèn luyện ở trong sân, đột nhiên chúng nó dậy chạy bên ngoài.
Ôn Noãn thấy cũng theo ngoài.
Thân hình mũm mĩm của Tiểu Bạch thành công nhào lên cửa, đưa lên móng vuốt, cửa liền đẩy .
Nó nhanh chóng nhảy xuống mặt đất, chạy đến mặt Đại Hôi vẫy đuôi, đôi mắt nhanh như chớp nó.
Đại Hôi vươn chân vỗ đầu nó với ý khen ngợi.
Sau đó sấp thể xuống để Tiểu Bạch lên, chạy nhanh trở về tiếp tục huấn luyện vợ!
Từ Đình Chi xuống xe ngựa liền thấy Đại Hôi: "???"
Con sói là con sói trong tranh ?
Giống như con sói Đại Hôi mà Tiểu Thập Thất nuôi dưỡng!
Chẳng qua Đại Hôi béo như ! Hơn nữa Đại Hôi uy phong lẫm liệt! Còn con sói bình dị gần gũi hơn nhiều!
Không nghĩ nhiều, ông thấy Ôn Noãn , lập tức trong: "Đồ , tới!"
"Sư phó." Ôn Noãn lễ phép chào hỏi
Ôn Ngọc khó tin Từ lão kêu Ôn Noãn là đồ : "Từ đại sư, ông nhận nàng đồ ?"
Nói nàng đáng một đồng, nhận một bằng ngón chân cái của nàng đồ ?
Mắt Từ đại sư mù !
Từ Đình Chi nhíu mày Ôn Ngọc, tiểu cô nương phiền !
" , nàng chính là đồ của ! Có vấn đề gì ?"
"Nàng thưởng thức tranh chứ đừng là vẽ, Từ đại sư, ông nàng lừa ? Ôn cô nương mà ông tìm là !"
"Tiểu cô nương, mắt mù, thể coi trọng ngươi? Ngươi kém đồ của một vạn ! Ngươi đừng tới đây dây dưa nữa!"
Ôn Ngọc: "..."
Tức c.h.ế.t nàng!
Mắt mù là ông mới đúng!
Hừ, chờ đến khi ông phát hiện gương mặt thật của tiện loại Ôn Noãn , ông sẽ hối hận!
Đến lúc đó nghĩ đến tìm chính nhận đồ ư?
Nàng cũng cần!
Có gì hiếm lạ chứ, trong thiên hạ chỉ một ông là đại sư.
-
Ôn Ngọc nổi giận đùng đùng xoay rời .
Tiểu Chu thị giữ chặt nàng , vỗ tay nàng: "Chúng xem ruộng lúa mạch."
Về cái gì đều sẽ .
Ôn Ngọc lời , lửa giận trong lòng lập tức tiêu tan thành mây khói.