Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ - Chương 20

Cập nhật lúc: 2025-11-19 08:04:14
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7KpGpug9Aa

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đây là…

 

Nhân sâm!

 

Hơn nữa đang nở hoa.

 

Ôn Noãn kiềm mà sáng cả đôi mắt. Nàng cúi xuống, ôm đầu Đại Hôi mà xoa một trận:

 

“Ngươi giỏi quá! Sao ngươi đây là nhân sâm?”

 

Đại Hôi kiêu ngạo hất cằm—

Tiểu t.ử họ Phong ngày nào chả chạy đến thứ . Nó đáng để như , ?

 

Ôn Noãn khẽ, đặt sọt sang một bên.

Nàng cúi xuống, đặt tay lên nhân sâm.

 

Mây tím chảy như suối, lan dọc rễ.

Lần mây tím quanh quẩn lâu, đến khi dần nhạt , tan biến.

 

Ngay mắt nàng, bông hoa nhân sâm nở rộ—

hạt nhân sâm từ xanh chuyển sang hồng nhuận, bóng như trân châu.

Còn nhân sâm dường như… lớn thêm một vòng.

 

Ôn Noãn vui đến mức khó tin.

 

Nàng hái thử một hạt chín, bỏ miệng.

Vị ngọt mát, hương nhân sâm nồng mà gắt—

đậm hơn tất cả nhân sâm trồng bằng kỹ thuật hiện đại.

 

Nàng bốc một hạt đưa cho Đại Hôi, nhưng nó đầu , vẻ mặt đầy ghét bỏ.

 

Ôn Noãn bật

sói đúng là thành tinh , kén ăn nữa chứ.

 

Nàng nhả hai hạt giống hình nửa vòng tròn, gói kỹ để mang về gieo trồng.

 

Sau đó nàng cầm lưỡi hái, cực kỳ cẩn thận đào gốc nhân sâm lên.

Khi thấy tất cả rễ sâm đều nguyên vẹn, nàng thở phào.

 

Chỉ to bằng ngón tay cái, tuổi chừng năm mươi năm.

với Ôn Noãn… là bảo vật vô giá.

 

Mang về tiếp tục dùng mây tím nuôi dưỡng, đợi đến khi thành sâm trăm năm bán , hẳn một khoản lớn.

 

Đại Hôi còn kéo nàng tiếp

lúc , Đại Hôi kéo kéo áo nàng, ý bảo theo.

 

“Còn nữa ?”

 

Trong lòng nàng bỗng sinh cảm giác…

như đang nhặt kho báu .

 

Không con sói thể bán , nếu nàng cũng … mua nó luôn cho !

 

Nàng theo nó sâu hơn núi.

 

Gặp vỏ quế, hồi hương, thảo quả, nhục đậu khấu, sa nhân… nàng tiện tay hái lấy.

Thậm chí còn đào cả hà thủ ô tuổi thọ cực dài.

 

Mỗi nàng đào xong một loại, Đại Hôi cạnh chờ, kiên nhẫn như một hộ vệ chuyên nghiệp.

Đợi nàng gom xong thì dẫn chỗ khác…

 

Cuối cùng nó dừng một mảng linh chi lớn nhỏ khác .

 

Ôn Noãn ngẩn .

 

Linh chi!

 

Nàng thật sự quỳ lạy vận khí của luôn .

 

Cứu một con diều hâu, báo ân.

Rồi cứu cả sói nhà

Kết quả một đống bảo vật d.ư.ợ.c liệu?

 

Đến thú còn báo đáp ân huệ, chịu nổi đây?

 

Nàng quyết

nhất định chữa khỏi tay cho chủ nhân của chúng.

 

Và hôm nay… nhất định đồ ngon cho hai ân nhân lắm lông ăn một bữa trò.

 

Nàng đào sạch đám linh chi mang .

 

Chuẩn về nhà

Thấy trời ngả chiều, nàng bắt đầu lo.

 

Người nhà mò ốc nước ngọt một lát nữa về thấy nàng sẽ hoảng lên mất.

 

“Đại Hôi, gần đây nước ? Ta rửa tay về nhà.

Trở về nấu món ngon cho ngươi.”

 

Con sói lập tức cúi xuống hiệu nàng lên.

 

Chỉ một nhảy, nó đưa nàng đến một dòng suối trong vắt.

 

Ôn Noãn rửa tay sạch sẽ.

Lúc cúi xuống uống một ngụm nhỏ, nàng suýt bật tiếng kinh hô—

nước mát lạnh, ngọt như pha mật.

 

Nàng dám uống nhiều vì sợ ký sinh trùng, chỉ ẩm cổ họng.

 

Vừa lên chuẩn về, nàng bỗng thấy thứ gì đó suối…

 

Một khối đá phản chiếu ánh sáng lục sắc—

xanh trong như phỉ thúy, ánh sáng mặt trời lung linh như ngọc.

 

Ôn Noãn bước đến, khom lưng quan sát.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-nu-lam-giau-vang-danh-thien-ha-gdpc/chuong-20.html.]

Tim nàng đập mạnh một cái.

 

Phỉ thúy nguyên thạch!

Loại !

 

Nàng thử bế lên nhưng…

thể gầy yếu nổi.

 

Cuối cùng nàng sang Đại Hôi:

 

“Đại Hôi… ngươi thể cõng khối đá ?”

 

Sói lớn liếc nàng một cái đầy khinh bỉ—

Chủ t.ử hơn trăm cân còn cõng , huống chi khối đá nhỏ xíu .

 

Ôn Noãn bật :

 

“Vậy phiền sói quá !”

Ôn Noãn chẳng khách khí gì, đặt cái sọt xuống đất, đổ bộ d.ư.ợ.c liệu trong đó nghiêng sọt sang một bên, lấy đà đẩy khối phỉ thúy lăn trong. Xong xuôi, nàng dựng cái sọt.

 

“Ta tìm mấy cây mây để buộc sọt lên ngươi.”

 

Nàng đảo mắt quanh, thấy bên vách đá ít dây leo liền lon ton chạy sang định cắt mấy đoạn dây thừng.

 

lúc , một bóng bạc cao lớn, uyển chuyển như gió đầu thu dừng bên dòng suối.

 

Nạp Lan Cẩn Niên cúi mắt khối phỉ thúy trong sọt—một món đồ nặng cả trăm cân— theo hướng nàng rời . Đôi mắt hẹp dài lạnh băng như đang suy xét chuyện gì.

 

Đại Hôi thấy chủ nhân đến liền chợt nhớ nhiệm vụ nó quên sạch. Nó nhanh chóng lắc đuôi lấy lòng, dáng vẻ chẳng khác nào một con ch.ó xin xương.

 

Nạp Lan Cẩn Niên liếc nó một cái đầy lạnh nhạt: rõ ràng là ánh mắt “đồ sói đáng tin”.

 

Sau đó thu ánh mắt, về phía Ôn Noãn.

 

Nữ hài mặc áo tang vải thô đang bên nham thạch, hai tay kéo dây mây. Vì áo quần quá ngắn nên chỉ cần nàng vươn tay một chút là lộ đôi tay đôi chân gầy đến đáng thương—như hai cành trúc xanh.

 

Ôn Noãn lấy dây mây, xoay định về thì ngẩng đầu lên—

một bóng dáng cao lớn tuấn mỹ bên suối, ánh sáng lọc xuống phản chiếu y phục bạc, sắc lạnh như băng.

 

Nàng khựng :

Hắn… ở đây?

 

“Ôn cô nương.”

Giọng trầm thấp, lạnh nhưng trong trẻo, như nước suối uống trôi thẳng tim.

 

Ôn Noãn bước gần:

“Công t.ử đến đây ?”

 

“Kim châm chuẩn xong. Ta bảo Đại Hôi mời cô nương nhưng chờ nửa ngày cũng thấy. Tiểu Hắc các ở gần đây nên đến.”

 

Nhanh như ?

Một bộ kim châm theo đúng yêu cầu nàng hôm xong ?

 

Nàng còn tưởng đợi mấy ngày.

 

“Ta xong nhanh thế, nên nhờ Đại Hôi đưa lên núi tìm chút đồ. Giờ giữa trưa, về nấu cơm. Chiều nay sẽ đến trị tay cho !”

 

Ôn Noãn cái sọt chất đầy d.ư.ợ.c liệu và hòn đá nặng trịch, trong lòng lúng túng.

Dùng sủng vật của cu-li ngay mặt chủ nhân… đúng là khó xử.

 

Nạp Lan Cẩn Niên như băn khoăn .

 

Hắn rằng, bước tới, xổm xuống—

một tay nhặt từng cọng d.ư.ợ.c liệu rơi đất bỏ sọt.

 

Khi thấy nhân sâm và linh chi, ánh mắt khẽ lóe, nhưng thần sắc vẫn bình tĩnh như chuyện gì. Sau đó, lên, một tay nhấc luôn cái sọt trăm cân đặt lên lưng Đại Hôi:

 

“Cục đá nặng, để nó đưa cô nương xuống núi.”

 

Hắn đè sọt để Ôn Noãn dễ buộc dây.

 

Mặt Ôn Noãn đỏ lên, nhưng từ chối . Nàng nhất định mang nổi vật nặng xuống núi.

 

“Cảm ơn công tử, cảm ơn Đại Hôi.”

 

“Không cần khách khí. Đây là chuyện nên .”

 

Ôn Noãn chằng dây xong—

 

Đột nhiên trong núi vang lên một tiếng gầm đầy phẫn nộ, như x.é to.ạc bầu trời:

 

“Tên rùa đen khốn kiếp nào đào nhân sâm của !!!”

 

Ôn Noãn: “…”

 

Nàng sang Đại Hôi.

Đại Hôi vô tội , đôi mắt sáng như : Không liên quan đến , !

 

Chưa kịp phản ứng, tiếng gầm thứ hai còn to hơn cả tiếng sét nổ tung:

 

“Thằng trời đ.á.n.h nào dám hái linh chi của ——!!!!”

 

Tiếng hét long trời khiến chim trong rừng đồng loạt vỗ cánh bay lên.

 

Thái dương Ôn Noãn giật giật.

Nhân sâm… linh chi… hóa đều chủ?

 

mà, d.ư.ợ.c liệu núi ai hái thì thuộc về đó! Không bảng tên của ai hết!

 

Nàng định im xem , nhưng tiếng gầm càng ngày càng gần.

 

Ôn Noãn lập tức nắm c.h.ặ.t t.a.y áo Nạp Lan Cẩn Niên:

 

“Chạy mau!”

 

Đại Hôi lệnh chạy ngay lập tức, tốc độ như cuồng phong cuốn, mang theo cả lẫn sọt chạy khỏi đó nhanh như chớp.

 

 

 

Loading...