Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ - Chương 188
Cập nhật lúc: 2025-11-19 12:40:08
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEdUY0NIr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ông sẽ nhờ đó mang chút đồ trở về. Dạ dày của ông nhớ Tuệ An huyện chúa!
Lý công công dặn dò đồ vài câu, đó vội vàng rời .
"Sư phó, đừng quên phần của con đấy! Con ăn thịt khô!" Tiểu Quế T.ử với theo bóng dáng rời càng già càng dẻo dai của Lý công công!
——
Sau khi Nạp Lan Cẩn Niên rời cung, với Lâm Phong: "Kêu Lâm Đình Hiên đến gặp ."
Nói xong, lên ngựa.
Lâm Phong ngay lập tức thông báo cho Lâm Đình Hiên.
Phủ Vĩnh Xương Bá.
Lâm Đình Hiên mang tất cả những đồ mà Cẩn vương ban thưởng đều đưa tới.
Lão phu nhân của phủ Vĩnh Xương Bá vui khi thấy cháu ngoại của .
Đã hơn hai năm bà gặp cháu ngoại: "Đình Hiên cao hơn, trông ngày càng giống của cháu. Mấy năm nay cháu ở ?"
"Cháu ở biên cương."
"Biên cương lạnh thấu xương, cháu ở đó gì?"
"Cháu gì cả, cháu chỉ buôn bán một chút thôi. Bà ngoại, cái cháu đặc biệt mang về tặng cho bà ngoại..."
Hai hỏi qua một hồi, lão phu nhân : "Đứa nhỏ Thi Uyển hẳn là ở trong hoa viên, cháu tìm con bé ! Con bé lâu gặp cháu."
"Dạ." Lâm Đình Hiên đồng ý lui ngoài, đến hoa viên để tìm Đàm Thi Uyển.
Đàm Thi Uyển là biểu của , đồng thời cũng là thê t.ử cưới của . Đây là cuộc hôn nhân mà sắp đặt cho khi còn sống.
Đàm Thi Uyển là một tài nữ nổi tiếng ở kinh thành. Nàng thông thạo cầm kỳ thư họa, đặc biệt là họa, khá nổi tiếng ở kinh thành.
Ba năm , từng thẳng mặt trêu chọc nàng là cho dù nàng là tài nữ, nhưng vẫn lấy một tên ngốc vô dụng đó thôi.
Khi đó, thấy vẻ mặt lúng túng của nàng , khi về còn âm thầm .
Vào thời điểm đó, là ám vệ của Cẩn vương, vẫn đang huấn luyện, nhưng tiết lộ phận .
Hằng ngày chỉ thể giả vờ bất cần đời.
Sau , thông qua sự tuyển dụng của triều đình, sự đồng ý của Cẩn vương, vì đăng ký, đó phái đến biên cương...
Hiện tại sang năm sẽ thăng chức, hẳn là thể phong phó tướng.
Sau sẽ ai chế giễu nàng vì cho một tên ngốc vô dụng nữa.
Lâm Đình Xuyên rẽ hòn non bộ, chuẩn băng qua nó thì thấy giọng của phu nhân Vĩnh Xương Bá.
"Thi Uyển, Đình Xuyên trở , con gặp nó !"
"Không gặp. Mẹ, thể lui việc hôn nhân giúp con ? Con gả cho chút nào! Không , con thích từ nhỏ là biểu ca Kính Hiên, !"
Ngay khi Lâm Đình Hiên định chuẩn bước thì dừng .
"Con nhảm cái gì ? Đừng như thế nữa, thanh danh của con sẽ hủy mất!"
"Mẹ, giúp con lui hôn ước ! Con khác trêu chọc nữa! Cầm kỳ thư họa con đều tinh thông. Còn chỉ là một tên ngu dốt, chỉ ăn nhậu chơi bời. Sau thành , con với cũng gì để ! Huống chi vô dụng như , còn biểu ca Kính Hiên hiện tại viện Hàn Lâm, Xương Bình bá còn xin hoàng thượng phong cho biểu ca Kính Hiên thế tử! Sau phủ của Xương Bình bá cũng sẽ do biểu ca Kính Hiên thừa kế, tại con lấy tên ngốc đó chứ?"
" bà nội của con sẽ đồng ý từ hôn ."
"Con mặc kệ! Con sẽ gả cho ! Con thà c.h.ế.t chứ gả."...
Lâm Đình Hiên thì nữa. Hắn trở chỗ bà ngoại của .
"Sao cháu về sớm thế? Có gặp biểu ?"
"Không ." Lâm Đình Hiên lấy một mặt dây chuyền bằng ngọc bích, đặt nó mặt bà .
Lão phu nhân của phủ Vĩnh Xương Bá kinh ngạc : "Đình Hiên, cháu ý gì?"
"Bà ngoại, kỳ thật cháu tới đây là từ hôn.".
Cẩn Vương phủ.
Lâm Đình Hiên khỏi phủ Vĩnh Xương Bá, thậm chí còn kịp thương tâm, thì nhận lệnh triệu kiến của Cẩn Vương.
Hắn nhanh chóng Cẩn Vương phủ.
Bên trong thư phòng, Nạp Lan Cẩn Niên mấy câu với Lâm Đình Hiên, đó cứ thế tùy tiện ném thánh chỉ qua.
Lâm Đình Hiên nhanh chóng vươn đôi tay tiếp thánh chỉ mà Nạp Lan Cẩn Niên tùy ý vứt cho .
Cẩn Vương dám ném thánh chỉ, nhưng cũng dám tiếp bằng một tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-nu-lam-giau-vang-danh-thien-ha-gdpc/chuong-188.html.]
"Đồ do Hoàng Thượng ban thưởng đặt ở xe ngựa, sớm về sớm, đừng quên chuyện giao."
"Vâng". Lâm Đình Hiên cung kính lui xuống.
Lâm Đình Hiên khỏi Cẩn Vương phủ, hai chiếc xe ngựa dừng ở ngoài cửa.
Còn hai Ngự Lâm quân, là hộ tống vật phẩm ngự tứ.
Lâm Đình Hiên xoay lên ngựa.
Lúc Phong Niệm Trần , dặn dò vài câu với , đó vỗ vỗ bả vai Lâm Đình Hiên: "Chuyện dặn dò đừng quên nhé!"
Lâm Đình Hiên gật gật đầu, đang giục ngựa rời , lúc Lý công công chạy , cũng ngàn dặn dò vạn dặn dò vài câu với Lâm Đình Hiên, đó trịnh trọng : "Lâm công tử, phiền ngươi !"...
Vì thế Lâm Đình Hiên gánh vác sự ủy thác long trọng của ba , rời khỏi kinh thành.
-
Thời gian nhanh trôi qua một ngày, ngày hôm vẫn thấy tuyết rơi.
thời tiết càng ngày càng lạnh, sắc trời, thôn dân lúc cũng chắc là sắp tuyết rơi.
Trong lòng càng ngóng trông tuyết nhanh rơi xuống.
Chính là cho đến khi trời tối vẫn hề thấy tuyết rơi.
Mọi ôm tâm lý nửa đêm sẽ tuyết ngủ...
Ông Ôn khi ngủ đều lo lắng đến nỗi nhịn mở cửa chạy một chuyến.
Vẻ mặt lo lắng đến: "Rõ ràng chính là sẽ tuyết rơi, nhưng mà tại đến giờ vẫn thấy gì?"
Chu thị ở trong ổ chăn ấm áp lạnh nghĩ thầm: Thật là ông trời mắt.
Đêm nay tuyết nhất đừng rơi!
Không, đúng!
Năm nay đừng rơi!
Dù bà bạc, lương thực dự trữ, một năm thu hoạch lương thực cũng lo đói c.h.ế.t.
Qua đêm nay, bà xem một nhà Vương thị bây giờ!
-
Nửa đêm, đều ngủ tới mơ màng, trung rốt cuộc bay lả tả tuyết lớn như lông ngỗng. Ngày thứ hai, trong đất trời một mảnh trắng xóa!
Sáng sớm các thôn dân lập tức hoan hô:
"Tuyết rơi! Tuyết rơi thật lớn!"
"Tuyết rơi !"
"Quá ! Rốt cuộc tuyết cũng rơi !"
Ngày hôm nay đúng là trừ tịch, cuối cùng thì trận tuyết đầu tiên của năm nay cũng rơi .
Toàn bộ thôn ngập tràn tiếng hoan hô.
Mọi thấy tuyết rơi, thì còn bảo Ôn Gia Thụy phá bỏ lúa mì non nữa.
Sau khi Ôn Noãn rời giường thì ở mái hiên hít một khí lạnh thật sâu, đối với trung mỉm .
Tối hôm qua Ôn Gia Thụy lo lắng đến nỗi ngủ , nửa đêm thì tuyết rơi, đó mới ngủ, sáng nay dậy muộn.
Những mới mua trở về, cho dù tuổi lớn là nhỏ, thì đều đang quét tước tuyết ở trong viện.
Sáng sớm Phùng An cùng Hạ Bình bò lên nóc nhà quét tuyết.
Hai than thở: "Tam cô nương thật là thần cơ diệu toán!"
Hai đều cảm thấy hôm là nàng đang khiêm tốn!
Nàng nhất định là thiên văn vệ tinh !
Không chỉ bọn họ, thôn dân đều cảm thấy Ôn Noãn quá thần kỳ!
Mấy thôn dân gây sự ngày đó khi rời giường đều ở cửa nhà từng nỉ non:
"Miệng Noãn nhi chẳng lẽ là kim, đến hỉ thước thì hỉ thước đến, trong vòng hai ngày tuyết rơi thì hai ngày tuyết rơi!"
"Trời ạ, tuyết rơi thật ! Noãn nhi cũng quá thần kỳ! Chẳng lẽ tiểu mạch thật sự thể trồng?"
"Miệng Noãn Nhi chuẩn thế ? Lần khi đến sòng bạc, hỏi nàng một chút, xem hôm nay sẽ thua là sẽ thắng mới !"