Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ - Chương 16

Cập nhật lúc: 2025-11-19 08:04:10
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3VcYGoMcIa

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ôn Noãn thèm quan tâm đám phía , nàng nắm tay Vương thị và Ngô thị, thản nhiên :

 

"Mẹ, bà nội, đừng sợ. Đi thôi! Về nhà ăn cháo gà cho đỡ sợ!"

 

Bà Tiền suýt ngã ngửa:

 

Ăn cháo gà cho đỡ sợ?

Con nhà nó mới là sợ đến phát run đây!

 

Bọn họ ăn gì?

Ăn cháo gà ăn mất bốn lượng bạc của bà ?!

 

Máu bà , nước mắt bà , mỡ bụng bà

Tất cả hóa thành cháo gà cho hai con nhà xơi!

 

Thật sự tức đến đau gan đau phổi, hận thể bốc cháy tại chỗ.

 

Không lừa Ngô thị, còn mất hai lượng đền cho tiểu thư…

Tổng cộng bốn lượng bạc bay sạch!

Còn hỏng luôn chuyện con dâu nuôi từ bé!

 

chỉ cảm thấy mắt tối sầm—

đúng là sống nổi nữa!

 

Trái ngược , nhóm Ôn Noãn sợ vui, về nhà mà như mở hội.

 

Ôn Nhiên Ôn Noãn bằng ánh mắt đầy sùng bái:

 

"Tam tỷ, tỷ cái váy là do con gái lão chủ chứa hư?"

 

Vương thị và Ngô thị cũng tò mò, trong lòng đều mở cờ.

Cớ nàng đoán trúng ngay hư quần áo?

 

Ôn Noãn thong thả :

 

"Đó là quần áo của cô gái trẻ. Bà t.ử tay thô, móng tay còn đen, thể nào giao quần áo mới của tiểu thư để chăm sóc.

Hơn nữa, dáng cắt rách thẳng tắp chỉ thường cầm kéo mới lỡ tay cắt .

Nàng chắc là nha ở cạnh tiểu thư."

 

Nói xong, nàng đem bộ suy luận gãy gọn .

 

Ôn Nhiên xong mắt như phát sáng:

 

"Tam tỷ, tỷ lợi hại quá! Chuyện mà tỷ cũng đoán !"

 

Vương thị lắc đầu, vỗ vỗ đầu Ôn Noãn:

 

"Noãn nhi nhà đúng là lanh lợi, thận trọng.

Nếu mà là con trai thì chắc chắn sẽ thành nhân vật lớn.

nữ nhi cũng ."

 

Cả đoàn vui vẻ thôn.

 

Vừa ngang cửa nhà cũ của Ôn gia, Chu thị đang từ trưa dậy, sửa sang đầu tóc, chuẩn đầu thôn tám chuyện.

 

Thấy cả nhóm qua, bà phịch! một tiếng—

đóng cửa cái rầm.

 

Thím Vĩnh Phúc buôn chuyện khắp thôn, Chu thị nào mà chẳng .

Biết Ngô thị với Vương thị hỏng quần áo tiểu thư nhà địa chủ, đền bạc.

 

sợ bọn họ mượn tiền ông Ôn nên đóng cửa như chớp.

 

Rồi cố ý la lớn trong nhà cho rõ:

 

"Lão nhân! Trong nhà bạc! Nếu ông dám lấy bạc con trai kiếm để cho đồ đê tiện mượn, ly hôn! Ông sống một !

đúng là hổ, ngay cả bạc của con trai hiếu kính cũng dám tiêu như !"

 

Vương thị tiếng đóng cửa giật , thêm mấy câu độc miệng của Chu thị, mặt đen thui .

Bà phì một tiếng, bước nhanh hơn tránh xa.

 

Ôn Noãn thấy bà nội chọc giận, lập tức kéo tay trấn an:

 

"Bà nội đừng tức!

Rất nhanh thôi sẽ gọi bà nội là tổ tông đấy!"

 

Vương thị bật :

"Được! Bà nội chờ đây!"

 

Trong nhà, Chu thị câu đó, trợn mắt lật trắng, kéo cửa xem thử—

nhưng cả nhóm đến ngã rẽ, chỉ còn bóng lưng xa xa.

 

hừ lạnh:

 

"Gọi tiện nhân đó là tổ tông? Nằm mơ !

Nhà hạ tiện, tay đầy vết chai—mấy thứ quý giá nhà phú quý để bà chạm !

Lần xem bà bán đứa cháu nào để đền nợ đây!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-nu-lam-giau-vang-danh-thien-ha-gdpc/chuong-16.html.]

Về đến nhà, Vương thị và Ngô thị bước sân liền sững . Giữa sân, mùi thơm cháo gà bốc lên nghi ngút; trong nồi là cả một nồi cháo gà lớn, đầy ắp thịt và nước hầm. Cạnh đó còn đặt một con thỏ hoang xử lý và một bồn ốc nước ngọt đầy tràn.

 

Hai cảnh tượng mà giật hoảng sợ.

 

“Thịt gà từ thế ?” Vương thị chau mày, gương mặt thoáng nghiêm khắc. “Hai đứa… lên núi, xuống sông ?”

 

Bảo Nhiên nhi trông Noãn nhi—quả nhiên là yên tâm nổi. Trẻ con mà ham chơi thì chẳng nhớ gì đến nguy hiểm.

 

Ôn Nhiên lập tức thẳng, lớn:

 

“Gà rừng là cháu bắt núi! Còn ốc nước ngọt là cháu mò sông!”

 

“Nhiên nhi! Cháu còn nhỏ như , bà bao nhiêu xuống sông chơi , cháu quên ?” Ngô thị xong thì tim thắt , nhớ đến chuyện Noãn nhi rơi xuống nước mấy hôm , cả bà run lên vì sợ.

 

Vương thị cũng nghiêm giọng:

thế! Hai đứa đều còn nhỏ, lỡ xảy chuyện gì thì ? Về , đứa nào còn dám xuống sông— đ.á.n.h gãy chân!”

 

Ngô thị bồn ốc, hỏi thêm:

“Còn nữa, chân núi gà rừng? Hai đứa… núi sâu ?”

 

Ôn Nhiên sợ đến mức lắc đầu như cái trống bỏi:

 

“Không ạ! Tuyệt đối ! Ở ngay chân núi thôi!”

 

Ôn Noãn vội vàng lên tiếng, nhẹ nhàng trấn an hai lớn:

 

“Mẹ, bà nội, bọn con xuống sông chơi. Ốc nước ngọt chỉ cần ở bờ cong là mò , xuống sâu. Bọn con cũng núi sâu . Thân thể con khỏe, cứ mãi thì càng yếu, con một chút để khỏe hơn. con trong thôn… nên mới nhờ Nhiên nhi dẫn núi hóng gió. Ai ngờ thấy gà rừng với thỏ hoang.”

 

Nàng tiếp, bình tĩnh:

 

“Mấy ngày nay gần đến vụ thu hoạch, trong thôn đều lên trấn sửa nông cụ để chuẩn , chắc ai núi—gà rừng mới dám lảng ngoài.”

 

Vương thị xong thì sắc mặt dần dịu xuống. Hai đứa nhỏ bình thường ngoan ngoãn, đặc biệt là Ôn Noãn—từ nhỏ đến giờ từng dối, bà liền tin:

 

“Dù cũng xuống sông, núi. Nhớ ?”

 

Ôn Nhiên gật đầu ngoan ngoãn:

 

“Cháu ạ.”

 

Ôn Noãn cũng gật đầu:

 

“Cháu cũng .”

 

Nàng núi, xuống sông… cũng để chơi, mà để kiếm ăn.

 

Vương thị còn dặn thêm vài câu thì Ôn Noãn lanh lẹ đổi đề tài:

 

“Bà nội, thể ăn cháo ạ? Cháu đói lắm .”

 

Vương thị và Ngô thị đến “đói bụng” liền quên sạch chuyện mắng, vội đáp:

 

“Hai đứa còn ăn? Mau ăn !”

 

Ngô thị múc cháo ngay lập tức.

 

Cháo gà nấu cả một con, đủ đầy cho cả nhà. Ôn Noãn cố ý chỉ hầm một con, còn chừa một con gà và con thỏ hoang để tối Ôn Gia Thụy với mấy đứa lớn về cùng ăn.

 

Vương thị mở vung nồi, thịt gà nổi đầy trong cháo thì lòng đau thắt:

— Bao nhiêu thịt như thế, nếu để dành bồi bổ cho Noãn nhi, ít nhất cũng ăn mấy ngày…

 

Nghĩ , bà lặng lẽ xào thêm đĩa cải trắng rửa sẵn để hai lớn ăn đỡ.

 

Ngô thị đem hai chén cháo gà bưng phòng. Chén của Ôn Noãn đầy ắp, thịt gà chất lên tận miệng bát. Chén của Ôn Nhiên chỉ hơn nửa, hai khúc thịt gà nhỏ.

 

Ôn Nhiên chén cháo của , hai mắt sáng bừng, nước miếng nuốt ừng ực—nhưng một lời oán trách.

 

Ôn Noãn cảnh , tim khẽ thắt .

 

Người trong nhà luôn để nàng ăn ngon nhất, nhiều nhất. Cho dù bất công cũng ai ý kiến. Từ nhỏ đến lớn… bọn họ thật lòng yêu thương nàng.

 

“Hai đứa ăn từ từ, cẩn thận xương gà nhé. Noãn nhi ăn nhiều một chút, thể mới mau khỏe. Mẹ ngoài ăn đây.”

 

Ngô thị dặn phòng bếp.

 

Nhìn , Ôn Nhiên cũng đặt bát xuống, lí nhí :

 

“Tam tỷ… ngoài ăn, trong phòng ngột ngạt. Tỷ ăn từ từ nha.”

 

Rồi ôm cái bát lớn mẻ một góc chạy ngoài.

 

Ôn Noãn theo, trong lòng càng nặng. Nàng rõ —— Ngô thị và Vương thị đều trốn nhà bếp, ăn rau luộc hoặc rau dại, nỡ đụng đến cháo gà.

 

Cả Nhiên nhi cũng ăn một .

 

Ngực Ôn Noãn ê ẩm. Nàng lên, chậm rãi bước ngoài, thẳng về phía căn bếp tạm ở sân .

 

 

Loading...