Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ - Chương 13
Cập nhật lúc: 2025-11-19 08:04:07
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEdUY0NIr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đừng nàng với ánh mắt khó tin đó nữa chứ…
Ôn Noãn ho nhẹ, bộ thần bí, ghé sát nhỏ:
“Nhiên nhi, tỷ cho một bí mật… nhưng kể với ai nhé. Lúc tỷ rơi xuống nước hôn mê mấy ngày, tỷ mơ một giấc mơ dài… Trong mơ nhiều . Người nơi đó nhiều chuyện, nên tỷ cũng học ít thứ. Cả việc kiếm thật nhiều tiền. Trong đó còn bán bún ốc, xào ốc để kiếm bạc. Tỷ giấc mơ đó là thật giả, nên thử một chút. Nếu thật… thì chúng thể kiếm nhiều bạc, sống sung sướng. Ca ca học, đại tỷ nhị tỷ đều thể về nhà.”
Lời của Ôn Noãn khiến Ôn Nhiên vốn định phản bác… d.a.o động.
Ban đầu, cô bé còn buột miệng:
“Giấc mơ là giả mà!”
đến chuyện kiếm bạc, mua nhà, ca ca học… ánh mắt cô bé dần sáng lên.
Cô liếc những con ốc đầy trong lòng sông.
Thử thì thử!
Dù cũng tốn tiền.
“Được … chúng bắt thử một ít đem về xem . Miễn phí mà!”
Ôn Noãn mỉm : “, tốn bạc! Cứ bắt nhiều một chút.”
Nàng xoay xắn ống quần.
“Tam tỷ, tỷ đừng xuống nước! Để !” Ôn Nhiên vội , tiện tay bỏ con gà rừng xuống bờ. Cô bé xắn quần thành thạo, đá đôi giày thủng lỗ chỗ sang một bên, nhảy xuống nước bắt ốc.
“Được.”
Ôn Noãn đồng ý, lượn quanh bờ sông nhặt ốc đá.
“Tỷ hái lá lớn để gói ốc.” Ôn Nhiên gọi với.
Ôn Noãn liền chạy đến chân núi, hái mấy chiếc lá to tròn thể dùng túi gói.
Chỉ nửa khắc , Ôn Nhiên bắt hai gói đầy ốc. Hai tỷ lỉnh kỉnh ôm theo con gà, ốc, và niềm hy vọng nhỏ bé trở về nhà.
Con sói xám đỉnh núi, thấy hai cửa mới xoay rời .
Trong nhà vẫn ai về.
“Tam tỷ, mấy con ốc ?” Ôn Nhiên hỏi.
Ôn Noãn đổ nước giếng đầy chậu, bỏ ốc rửa sạch bùn :
“Ngâm một ngày một đêm, để nó nhả sạch bùn thì mới ăn .”
Nàng định cho muối , nhưng nghĩ muối quá quý… mà nước sông cổ đại sạch, bẩn như thời hiện đại, nên thôi.
“Nhiên nhi, chúng g.i.ế.c gà rừng , nấu cháo. Tối nay sẽ cháo gà thơm lừng để ăn.”
“Dạ! G.i.ế.c một con thôi. Còn con gà và con thỏ đem lên trấn bán.” Ôn Nhiên tính toán.
“Không cần bán.” Ôn Noãn lắc đầu. “G.i.ế.c hết. Bán cũng chẳng mua thịt. Ăn luôn!”
Ôn Nhiên nghĩ nghĩ… thấy hợp lý.
Hai tỷ liền nhóm lửa, nấu nước g.i.ế.c gà.
G.i.ế.c gà thì cả hai đều , chỉ là thỏ hoang thì ai lột da, nên đợi cha về .
Lông thỏ nguyên vẹn bán hơn hai mươi văn, xử lý thể lên tới năm mươi văn—tùy màu lông.
Một lúc , nồi cháo gà sôi ùng ục. Thịt gà mềm, gạo nở dẻo quánh.
Ôn Noãn rắc hành lá lên, mùi thơm lập tức lan khắp nhà.
“Thơm quá!” Ôn Nhiên hít hà, bụng reo ọt ọt.
Ôn Noãn cũng đói đến hoa mắt. Nhìn ngoài cửa:
“Bà nội với còn về?”
Theo lệ, đến trưa Ôn Gia Thuỵ và hai ca ca sẽ về ăn, nhưng Vương thị và Ngô thị thì về—sáng nay hai sang thôn bên giặt đồ thuê cho nhà địa chủ Phùng.
“Chắc hôm nay nhiều việc nên về trễ. chắc cũng sắp về .” Ôn Nhiên , để ý.
lúc , ngoài sân vang lên tiếng hô hoảng loạn của một phụ nữ:
“Nhiên nhi! Có ở nhà ? Mau mở cửa! Có chuyện lớn !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-nu-lam-giau-vang-danh-thien-ha-gdpc/chuong-13.html.]
Tim Ôn Nhiên giật thót.
Cô bé sợ hãi vội chạy mở cửa trúc.
Ôn Noãn cũng dậy.
Ôn Nhiên thấy tiếng gõ cửa, mở liền thấy thím Vĩnh Phúc – nổi tiếng lưỡi dài trong thôn. Cô bé lễ phép hỏi:
"Thím Vĩnh Phúc, chuyện gì ạ?"
Thím Vĩnh Phúc thở hổn hển, mặt đầy hốt hoảng:
"Việc lớn ! Mẹ cháu với bà cháu hỏng quần áo của tiểu thư nhà địa chủ Phùng! Bên đó bắt đền bạc! Mau mang bạc sang , nếu sợ là hai họ đ.á.n.h gãy chân!"
"Đánh… gãy chân?"
Ôn Nhiên sợ đến mức tái mặt, giọng run như sắp :
"Cần… cần bao nhiêu bạc ạ?"
Trong nhà—tổng cộng chỉ còn mười mấy văn tiền!
Thím Vĩnh Phúc bĩu môi, giọng đầy thạo tin:
"Ai mà ! Quần áo nhà địa chủ tơ lụa đắt tiền, một bộ ít thì mấy trăm văn, đắt thì vài lượng bạc! Mẹ cháu với bà cháu đang bà t.ử nhà địa chủ lôi kéo đòi bạc ở sân đấy! Không bồi thường là báo quan đ.á.n.h trượng!"
Nói xong, bà lập tức xoay về nhà—
mùi cháo gà thơm nức từ bay đến khiến bà nuốt nước bọt.
Bà hề nghi ngờ nhà Ôn Noãn nấu cháo gà.
Nhà đứa con gái chổi, ăn còn đủ no, gì gà mà nấu!
Nếu bà nghi ngờ, với bản tính mặt dày của , chắc chắn chực ăn ké .
Ôn Noãn trọn cuộc đối thoại.
Nàng lặng lẽ lấy mười lăm văn tiền Vương thị giấu trong ngăn tủ, nhét áo.
Đi sân, nàng thấy Ôn Nhiên vẫn còn ngây vì sợ.
"Nhiên nhi, . Chúng đến đó xem thế nào."
Ôn Nhiên gần :
"A… … Tam tỷ, mua cháo gà ? Bọn họ lấy bạc mà đền…"
Cô bé lo đến nghẹn giọng.
"Cứ đến xem . Đừng hoảng. Bà và giặt quần áo nhiều năm , chắc là của họ. Có khi là hiểu lầm."
Ôn Noãn dịu giọng an ủi.
Ôn Nhiên vẫn run, đầu óc là “mấy trăm văn” và “vài lượng bạc”—đủ để dọa một đứa bé choáng váng.
"Vâng…"
Hai chị em chạy thục mạng đến nhà địa chủ Phùng.
Sân ngôi nhà lớn bốn gian, một bà t.ử đang chống nạnh, c.h.ử.i bới ầm ĩ:
"Hai thuê sa cơ thất thế các ý gì đây? Quần áo đang yên đang lành giao tay các , đưa rách? Đây là quần áo mới may của tiểu thư nhà , một còn mặc! Hai lượng bạc, bồi thường mau! Không bồi thường cáo quan!"
Ngô thị cuống quýt:
"Thím, dối. cầm lên còn kịp giặt thì thấy nó rách . Không ! Nếu giặt hỏng, nhất định nhận."
Vương thị cạnh cũng vội đỡ:
"Tiền đại tỷ, thể chứng. Lúc cầm lên quần áo rách sẵn! Có khi lúc mua hỏng. Chị cũng chúng giặt nhiều năm từng phạm ."
"Phi! kiểm tra khi đưa các , hề vấn đề! Bớt chống chế. Hai lượng bạc!"
Lúc , Ôn Noãn và Ôn Nhiên chạy đến.
"Bà nội! Mẹ!"
Ngô thị kinh ngạc:
"Sao hai đứa chạy đến đây?"
Ôn Noãn thở gấp vì chạy quá nhanh.
Nàng bình thở :
"Sao bà với về ăn cơm?"
Vương thị thấy mặt Noãn nhi đỏ bừng vì chạy, mồ hôi đầm đìa, liền sợ đến xanh mặt.
Bà vội lấy khăn lau trán cho nàng:
"Hai đứa tới đây! Nhiên nhi, con dẫn Tam tỷ tới nơi ! Thân thể con bé mới khỏe chút, lỡ chuyện gì thì !"