Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ - Chương 127

Cập nhật lúc: 2025-11-19 11:20:37
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7KpGpug9Aa

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Một bàn đều ngẩn ngơ tại chỗ. Vừa mà họ nhạo là ai ?

 

Đệ t.ử bế quan của Lâm phu tử!

 

Trời ơi!

 

Sao ông trời cho sét đ.á.n.h bọn họ !

 

Rốt cuộc họ cái quái gì ?

 

Hối hận, bức xúc, những cảm xúc cứ sinh sôi trong lòng mỗi .

 

"Ta bỏ lỡ cơ hội kết bạn với t.ử của Lâm sơn trưởng!"

 

Nghe tất cả các học sinh của thư viện Lộc Sơn Lâm sơn trưởng đích hướng dẫn đều thi đỗ tiến sĩ!

 

Thậm chí nào cũng là Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa.

 

Nghe những hiện giờ đều đang ở những chức vị quan trọng!

 

Mặc dù , Lâm sơn trưởng cũng thừa nhận rằng họ là đồ của .

 

Nghĩ đến đây, tất cả đều dậm chân đ.ấ.m ngực, tự tát vài cái!

 

Rốt cuộc họ cái quái gì ?

 

Ôn Lượng ba ngưỡng mộ, sự ghen ghét trong lòng như nấm mốc mọc trong bóng tối, khiến sởn tóc gáy.

 

Hôm nay là ngày thành của , thi hạng hai nhận thư viện Lộc Sơn.

 

Người hạng nhất là một ba mươi tuổi, thể so sánh với .

 

Mọi đều là Văn Khúc Tinh hạ phàm!

 

Vậy thì thiên hạ ngưỡng mộ và tôn kính nên là .

 

Khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời là khi đề tên bảng vàng và đêm động phòng hoa chúc!

 

tại cảm thấy tất cả đều bọn họ phá hủy!

 

Đây còn là những luôn coi thường.

 

Ôn Lượng ba Ôn Thuần, như thể ánh sáng chói lọi nhất đều rơi bọn họ.

 

Bọn họ dựa cái gì?

 

Nhiều năm như học nhưng Lâm sơn trưởng ưu ái!

 

Có lẽ Lâm sơn trưởng thấy tài năng và học thức của , nếu ông thấy...

 

Trong mắt lóe lên một tia quyết tâm, sải bước về phía sân , trở thư phòng lấy một tờ giấy, đó vội vã đến tửu lầu.

 

Tại bàn chính, Lâm Hoằng Hạo giới thiệu phu t.ử của học viện với ba Ôn Thuần.

 

Trong chuyến ba chắc chắn sẽ một là sư phụ của , thỉnh giáo các phu t.ử khác nhiều hơn chắc chắn bao giờ là sai.

 

Mỗi đều thế mạnh riêng, mỗi đều kinh nghiệm học tập và nhận thức cuộc sống khác .

 

Ba Ôn Thuần đều lễ phép chào họ, thái độ cung kính, so đo những gì các phu t.ử .

 

Điều cho tăng thêm vài phần hảo cảm đối với bọn .

 

Ôn Lượng cầm một bài văn đến gặp Quách phu tử.

 

Hôm nay, Quách phu t.ử mời tất cả của thư viện Lộc Sơn đến. Ông cũng định để Lâm sơn trưởng quen với Ôn Lượng, để Ôn Lượng cơ hội ông chỉ dạy.

 

Cũng ý Lâm Hoằng Hạo nhận Ôn Lượng tử.

 

Ông nhận lấy, hiệu cho lui , đưa bài văn của Ôn Lượng cho một phu t.ử bên cạnh xem.

 

"Dương phu tử, ông xem bài văn như thế nào?"

 

Dương phu t.ử là phó sơn trưởng của thư viện. Ông nhận lấy, nghiêm túc một chút, càng xem càng kinh ngạc: "Không tệ, nét bút ! Bài là ai ? Chẳng lẽ là con rể của ông ? Haha, tệ!"

 

Quách phu t.ử : ". Bảo chỉ điểm một chút, nhưng mà thứ tinh thông là học, đều mà".

 

"Lão Lâm, ông xem thử !" Dương phu t.ử đem bài văn đưa cho Lâm Hoằng Hạo.

 

Lâm Hoằng Hạo cũng từ chối, nhận lấy nó, nó với vẻ mặt nghiêm túc.

 

Cách đó xa, trong lòng Ôn Lượng nhảy dựng lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-nu-lam-giau-vang-danh-thien-ha-gdpc/chuong-127.html.]

 

Tất cả đều nín thở chờ đợi sự đ.á.n.h giá của Lâm Hoằng Hạo đối với bài văn của Ôn Lượng.

 

Người chỉ mới mười tám tuổi, vượt qua bài thi chiêu sinh với thành tích hạng thứ hai, chính là ngôi tương lai của thư viện Lộc Sơn.

 

mà Lâm Hoằng Hạo đưa bài văn cho Ôn Thuần xem: "Huynh mấy đứa xem."

 

Khóe miệng của Ôn Lượng nhếch lên, đây là dùng văn của để chỉ bảo bọn họ !

 

"Mấy đứa cảm thấy bài văn thế nào?" Chờ cho ba xem xong bài văn, Lâm Hoằng Hạo mới hỏi.

 

Ôn Thuần: "Lời lẽ văn hoa."

 

Ôn Hậu: "Chỉ hào nhoáng bên ngoài."

 

Ôn Lạc: "Không trọng điểm là gì?"

 

Lâm Hoằng Hạo gật đầu: "Không tệ, mấy đứa đều chỗ vấn đề."

 

Ông đem bài văn trả cho Quách phu tử: "Dùng từ tệ, nhưng mà văn phong quá hoa mỹ mờ những điều quan trọng."

 

Vẻ mặt của Quách phu t.ử cứng đờ.

 

Lâm Hoằng Hạo xong với ba : "Tối nay trở về mấy đứa đem bài văn sửa một , ngày mai nộp nó cùng với bài tập cho ".

 

Cả ba vội đồng ý.

 

Mọi : "..."

 

Cho nên bài văn của Ôn Lượng Lâm sơn trưởng biến thành tài liệu phản diện để dạy cho ?

 

Tuy Ôn Lượng đang cùng bạn uống rượu, nhưng vẫn chú ý động tĩnh bên , xong lời chỉ cảm thấy một đám quạ đen bay qua đầu.

 

Lâm Hoằng Hạo thu xếp xong bài tập về nhà, với Quách phu tử: "Người kết hôn hôm nay chính là học sinh thi đậu thứ hai của thư viện đúng ?"

 

Vốn dĩ Quách phu t.ử cảm thấy còn hy vọng, nhưng xong lời thì hy vọng như tro tàn bừng cháy, ông gật đầu: ", Sơn Trường xem qua bài thi của ?"

 

"Ừm, ?"

 

Thầy Quách vội vẫy vẫy tay với Ôn Lương cách đó xa: "Lượng nhi, con qua đây gặp sơn trưởng ."

 

Trong lòng Ôn Lượng đang buồn bực, ngờ chuyện thể xoay chuyển nên vội chạy nhanh qua, hành lễ với Lâm Hoằng Hạo: "Đệ t.ử Ôn Lượng xin chào Lâm sơn trưởng."

 

Lâm Hoằng Hạo gật đầu: "Có nhặt một cuốn sổ tay, thể đem quyển sổ tay trả cho ? Đó là đồ mà , nhưng cẩn thận rơi mất."

 

"Hả? Sơn trưởng, ngài cuốn sổ tay của Ôn Lượng nhặt ?" Có ngạc nhiên hỏi.

 

Khuôn mặt vốn dĩ đang bừng say vì rượu của Ôn Lượng, giờ phút trở nên tái nhợt.

 

Lý do vì thể đạt điểm cao như trong cuộc thi, chính là do thấy câu hỏi cuốn sổ tay , cảm thấy lời giải thích độc đáo và sâu sắc, cho nên đem từng câu từng chữ sót một thứ gì chép lên bài thi.

 

Nhiều học sinh nhận điểm thấp bởi câu hỏi dó.

 

Hắn ngờ cuốn sổ tay mà nhặt gần cửa hàng sách là của Lâm sơn trưởng.

 

Lâm Hoằng Hạo: "Câu hỏi cuối cùng của cuộc thi chiêu sinh cho thư viện là do lão phu đề , cuốn sổ tay ghi chép câu trả lời".

 

Lâm Hoằng Hạo ăn tiệc cưới, chỉ là lấy cuốn sổ tay cẩn thận đ.á.n.h mất của thôi.

 

Các phu t.ử của thư viện Lộc Sơn hiểu.

 

Ôn Lượng chính là nhờ câu hỏi cuối cùng lấy điểm cao, mới trở thành thứ ở cuộc thi chiêu sinh của trường.

 

Khi bộ phu t.ử đều đáp án câu hỏi của mà vỗ tay khen thưởng!

 

Mọi còn tranh nhận đồ , nhưng họ ngờ, thành tích như nhờ thực lực mà là may mắn.

 

Dương phu t.ử lúc mới hiểu vì câu hỏi cuối cùng của Ôn Lượng thể đặc sắc và đến , lời sắc bén, giống văn phong của đây!

 

Mọi liếc mắt Ôn Lượng một cái thu ánh mắt.

 

Vô vị-

 

Những ý nhận đồ cũng lạnh nhạt-

 

Ôn Lượng chỉ cảm thấy cả lạnh từ tận sâu trong đáy lòng, giống như giờ phút cởi hết quần áo ngâm trong băng tuyết!

 

Vừa hổ, rét lạnh.

 

Hôm nay là ngày vui của , mà là ngày tồi tệ của ?"

 

 

Loading...