Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 88: Ra tù

Cập nhật lúc: 2025-11-26 04:27:02
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hiểu Nhi về hướng đại môn, giọng của Tiểu Phúc Tử, trong lòng chút kỳ quái. Hắn theo Thượng Quan Huyền Dật về đế đô ? Bất quá xuất hiện ở đây thật quá.

 

“Cha, nương, chúng thể ngoài .”

 

Mọi xong đều về phía cửa phòng giam.

 

Bên ngoài phòng giam.

 

“Động tác nhanh lên chút, mở cái cửa cũng mất cả nửa ngày! Ngươi bộ đầu kiểu gì thế hả!” Tiểu Phúc T.ử hận thể đá cho một cái.

 

Chương bộ đầu thúc giục đến mức tay càng run, cửa càng loay hoay mãi mở .

 

Tiểu Phúc T.ử giật lấy chìa khóa, tự mở khóa cửa.

 

“Mau dẫn đường!”

 

“Vâng, đại nhân, lối .” Chương bộ đầu khom lưng, thủ thế mời.

 

Ba tới phòng giam nơi gia đình Hiểu Nhi đang nhốt. Lần cần giục, Chương bộ đầu điều lập tức tiến lên mở cửa.

 

Tiểu Phúc T.ử thấy cả gia đình tuy nhốt trong ngục nhưng vẫn thẳng lưng, thái độ tự nhiên hào phóng, ánh mắt thản nhiên hề sợ hãi lo lắng, liền cung kính vái dài thi lễ: “Thẩm tam gia, Thẩm phu nhân, Hiểu Nhi cô nương, cùng các vị công t.ử tiểu thư, Tiểu Phúc T.ử đến chậm, xin hãy thứ tội.”

 

“Chúng còn cảm ơn tiểu tới cứu chúng ngoài, nào chuyện thứ tội gì chứ.” Thẩm Thừa Diệu vội tránh đáp lễ.

 

“Nếu vì sách chủ t.ử nhà tặng, các vị cũng sẽ gặp tai bay vạ gió . Tiểu nhân bồi tội cũng là việc nên , nếu , trở về chủ t.ử sẽ trách tội xuống.” Lời Tiểu Phúc T.ử một ngữ hai ý nghĩa.

 

Huyện lệnh đại nhân hiểu, cũng vội vái dài sát đất: “Bản quan thật sự trướng tự ý bắt gia đình Thẩm tam gia, mong Thẩm tam gia chớ trách tội.” Thẩm Thừa Diệu rốt cuộc là thần thánh phương nào? Xem ý tứ thì vị coi trọng gia đình ?

 

Huyện lệnh bồi tội, kẻ trực tiếp bắt là Chương bộ đầu càng cúi đầu nhận : “Mong Thẩm tam gia thứ tội, tiểu nhân kẻ gian che mắt nên mới bắt tam gia và gia đình, thật sự xin .”

 

“Rốt cuộc là ai tố cáo nhà Thẩm tam gia 《Tề Dân Yếu Thuật》?”

 

“Là Thẩm Thừa Quang.”

 

Quả nhiên là đại phòng . Thẩm Thừa Diệu đối với đại ca càng thêm thất vọng và đau lòng.

 

“Chúng ngoài !” Hiểu Nhi thật sự nơi thêm một giây nào nữa!

 

, đúng, ngoài !” Huyện lệnh vội phụ họa.

 

Mọi khỏi cửa phòng giam, La thái y và Thẩm Thừa Tổ đều đang chờ bên ngoài. Thấy , Thẩm Thừa Tổ vội đón đầu: “Tam ca, chứ?”

 

“Không , chỉ là đó một lát thôi.” Thẩm Thừa Diệu lắc đầu.

 

“Đến tửu lầu rửa mặt chải đầu một chút ăn cơm , đặt một bàn tiệc ở Tiếp Khách Lai .” La thái y trong lòng hổ thẹn, Tam hoàng t.ử nhờ ông chăm sóc gia đình Thẩm Thừa Diệu, mà chăm sóc đến mức tù cũng , ông thật quá thất trách.

 

“Lâm huyện lệnh, ngươi điều tra rõ sự tình, lát nữa đến Tiếp Khách Lai báo cáo.”

 

“Hạ quan .” Lâm huyện lệnh vội gật đầu đồng ý.

 

Đoàn lên xe ngựa hướng tửu lầu xuất phát.

 

Tuy rằng bụng ai cũng đói, nhưng mới từ nơi như thì mà ăn ngon miệng, cho nên cũng chỉ ăn qua loa cho đỡ đói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-nu-khuynh-thanh/chuong-88-ra-tu.html.]

 

Lâm huyện lệnh nhanh tới. Sự tình là: Thẩm Thừa Quang trời còn sáng tìm Chương bộ đầu, phát hiện một tư tàng cấm thư. Quyển sách , con trai bảo phu t.ử trong học đường từng “Phi triều đình chi nhân bất khả đắc” (Người thuộc triều đình thể ). Nhà Thẩm Thừa Diệu bộ đều là bạch (dân thường), tàng trữ sách chính là phạm pháp. Tuy đó là ruột, nhưng đại nghĩa, chỉ thể đại nghĩa diệt .

 

Lại cái gần đây kiếm chút bạc liền để đại ca mắt, nên nhờ Chương bộ đầu dạy dỗ một chút, phạt ít ngân lượng hai chia , giam giữ mấy ngày cho chừa.

 

“Phi triều đình chi nhân bất khả đắc” mà hiểu như ? Uổng công sách bao nhiêu năm! Ý câu đó là bản in nhất của 《Tề Dân Yếu Thuật》 khó tìm, nếu trong triều đình thì khó mà , hiểu !

 

Thật là mấy kẻ vô tri hại c.h.ế.t! Hắn mà thi đỗ đồng sinh ? Hiểu Nhi trong lòng vô hạn hoài nghi và buồn bực.

 

“Tâm địa đại bá tàn nhẫn như . Đầu tiên là Vận Nhi, giờ đến chuyện . Hóa chúng so đo với , tưởng chúng dễ bắt nạt !” Lưu thị tức giận .

 

“Giam mấy ngày? Mệt cho ! Hắn tiểu còn nhỏ , ở trong lao ngục mấy ngày thì còn sống !” Cảnh Hạo xong phẫn nộ thôi, ngay cả hai tiếng đại bá cũng gọi mà dùng đại từ nhân xưng thế. Đã lâu lắm mới tiểu thê t.h.ả.m như .

 

“Có phạt bao nhiêu bạc ?” Hiểu Nhi hỏi.

 

“Phạt một ngàn lượng, Chương bộ đầu chia ba trăm lượng.” Vốn dĩ Lâm huyện lệnh , nhưng thủ hạ của hoàng t.ử nhân tài đông đúc, gì mà tra , dám mạo hiểm, chỉ thể một năm một mười khai báo rõ ràng. Đánh cược sẽ bãi quan.

 

“Một ngàn lượng! Thật là trong mắt trừ bỏ bạc thì cái gì cũng !” Cảnh Duệ đầy mặt phẫn nộ. Vì một trăm lượng thể bán cháu gái, hiện tại trấn lột một ngàn lượng, như thật dám khen tặng.

 

“Thẩm tam gia, việc các vị tính toán thế nào? Nếu xả giận...” Tiểu Phúc T.ử uyển chuyển hỏi, rốt cuộc kẻ hại bọn họ tù là trai ruột của ông .

 

Tiểu Phúc T.ử hết câu nhưng đều hiểu ý, tất cả đều về phía Thẩm Thừa Diệu.

 

“Gậy ông đập lưng ông là nhất.” Cảnh Hạo giận dữ .

 

“Hạo Nhi tiến bộ , ngay cả ‘gậy ông đập lưng ông’ cũng vận dụng.” Hiểu Nhi tán dương.

 

“Đây chẳng là tỷ tỷ mấy ngày mới dạy ! Những gì tỷ dạy nhớ kỹ nhất.” Cảnh Hạo quên biểu lòng trung thành.

 

“Nếu ... thì phạt bọn họ một ít bạc . Duệ Nhi chẳng cũng trong mắt đại ca trừ bạc thì ? Phạt tiền sẽ khiến đau lòng. Lần sẽ nhớ kỹ bài học.” Thẩm Thừa Diệu chần chờ mở miệng.

 

Thẩm Thừa Diệu trong lòng khó chịu. Nếu đại ca chỉ nhắm ông, ông còn dễ chịu hơn chút. Rốt cuộc ông nhân nhượng một chút cũng qua, nhưng đằng bắt cả vợ con ông tù, ngay cả đứa cháu gái mới mấy tháng tuổi cũng tha. Bọn họ dựa cái gì nhân nhượng ? Dựa cái gì chịu đựng sự tổn thương hết đến khác của ?

 

Lưu thị trong lòng cũng tức giận khó bình. Đã từng đại ngục, truyền ngoài thì danh tiếng con cái bà còn gì nữa, còn tiền đồ gì mà dám nghĩ tới? Phỏng chừng về mai với con cái nhà t.ử tế cũng khó. Bà gả Thẩm gia, khi phân gia vẫn luôn sống những ngày bất công, chịu đựng sự bắt nạt. Tuy rằng lúc tủi , nhưng trượng phu yêu thương bà, tâm ý với bà, với bà đủ đường, bà cảm thấy thế là hơn tất cả, cho nên nhiều chuyện ngoảnh ngoảnh là quên mất. thật sự đến chuyện trả thù, bà do dự.

 

Nếu thật sự khiến đại bá vì chuyện tù, thì tiền đồ của Cảnh Văn coi như hỏng hết. Thằng bé đó còn nhỏ, mấy năm nay dụng công sách như ... Lưu thị trong lòng cũng chút đành lòng. “Ta cũng cảm thấy phạt chút bạc là .”

 

Mấy , tuy rằng trong lòng thất vọng — chuyện của Vận Nhi cũng so đo, thế — Cảnh Duệ gì đó, nhưng chung quy .

 

Hiểu Nhi hiểu tính cách vợ chồng Thẩm Thừa Diệu. Tuy rằng đại bá chuyện như , bọn họ sẽ tức giận, sẽ khó chịu, sẽ mắng vài câu, thậm chí đòi một lời giải thích, nhưng sẽ gây tổn thương thực chất. Nếu thật sự bắt bọn họ trả thù, hại , dù cho nhất thời hả giận nhưng về trong lòng sẽ dằn vặt, thì thà còn hơn.

 

Nàng thà để bọn họ vĩnh viễn ghi nhớ gia đình đại phòng thể tin tưởng, vĩnh viễn giữ tâm lý đề phòng còn hơn là trả thù xong thấy áy náy.

 

Nội tâm sống trong áy náy và dằn vặt thì còn gì đến hạnh phúc vui vẻ. Tiền đề quan trọng nhất để hạnh phúc là tâm an, thẹn với ai, trong lòng thanh thản, như sống mới nhẹ nhàng. Hơn nữa nỗ lực giàu, sống sung túc lên, hạnh phúc tự nhiên sẽ đến.

 

“Tam gia và phu nhân đều là hiền lành.” Theo ý , loại như nên cho một bài học nhớ đời, cho dù đ.á.n.h c.h.ế.t ngay cũng giẫm chỗ đau, để bọn họ vĩnh viễn dám chọc nữa!

 

Khi rời khỏi tửu lầu, Tiểu Phúc T.ử nhỏ bên cạnh Hiểu Nhi: “Tam gia và phu nhân chính là quá thiện tâm. Loại đó cho một bài học, chừng gây chuyện gì nữa.” Loại ở trong cung thấy nhiều .

 

“Thôi bỏ , thiện ác đến cùng đều báo ứng. Chúng tạm thời nhịn , mặc kệ , thèm để ý đến . Mấy năm nữa xem sống . Tự tay khi mang tiếng , ?”

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

 

“Vẫn là Hiểu Nhi cô nương đại trí tuệ.”

 

 

Loading...