Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 399: Du sơn ngoạn thủy
Cập nhật lúc: 2025-12-03 11:07:39
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Du sơn ngoạn thủy là dễ bồi dưỡng tình cảm nhất!
Nha đầu Hiểu Nhi từ bao giờ thích lo chuyện bao đồng thế nhỉ? Lại còn bà mối? mà cũng lâu du ngoạn, giải sầu cũng ! Vừa dạo lòng phiền muộn mất ngủ! Hắn tìm nguyên nhân từ nào đó.
"Các ngươi du ngoạn?" Địch Thiệu Duy dậy.
"Núi Nhạc Vân, lầu Nhạc Vân!"
"Ta cũng , lâu đến đó."
Thượng Quan Huyền Dật với ánh mắt khó hiểu. Ánh mắt tên càng ngày càng đáng ghét! Tuy hiểu ý gì nhưng trực giác mách bảo thật đáng ghét! Địch Thiệu Duy chọn cách lờ , theo ngoài.
Hiểu Nhi cùng Minh Tĩnh Nhã và Thượng Quan Huyền Hạo đang đợi ở hậu viện tửu lầu Tứ Quý. Hiểu Nhi bảo chưởng quầy chuẩn ít đồ ăn mang theo xe ngựa. Nàng còn sai tiểu nhị mua bánh nướng thịt lừa về ăn đường.
Địch Thiệu Duy và Thượng Quan Huyền Dật cùng xuất hiện. Minh Tĩnh Nhã thấy hai liền hành lễ. Hiểu Nhi thấy rõ ánh mắt Địch Thiệu Duy dừng Minh Tĩnh Nhã quá ba giây.
Hiểu Nhi thấy hai cùng xuất hiện bèn : "Địch đại ca, ở lầu thấy bọn đóng cửa sổ trốn thế? Lúc đó đang định chào đấy!"
Vừa thấy các nàng liền đóng cửa sổ trốn ? Minh Tĩnh Nhã Địch Thiệu Duy, Địch công t.ử vì thấy nàng và Hiểu Nhi nên mới đóng cửa sổ , gặp nàng ? nếu , giờ xuất hiện ở đây gì? Minh Tĩnh Nhã chút hiểu.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Thế mà cũng nha đầu phát hiện? Mắt nàng cần tinh thế !
Địch Thiệu Duy vội liếc Minh Tĩnh Nhã mới : "Lúc đó thấy các , đóng cửa sổ mới phát hiện lầu hai cô nương giống các , mở cửa sổ kỹ thì thấy nữa. Ta còn tưởng hoa mắt cơ."
"Ồ~~ là thế! Muội còn tưởng..." Hiểu Nhi lấp lửng liếc Minh Tĩnh Nhã. Ừm, khác nàng tưởng gì quan trọng, Địch đại ca hiểu là !
Địch Thiệu Duy thấy dứt khoát tiếp lời nàng. Hắn tiếp, nhưng tiếp a!
"Tưởng cái gì?" Thượng Quan Huyền Hạo tò mò hỏi.
Địch Thiệu Duy Hiểu Nhi, bỗng lo nàng sẽ điều gì khiến phun rượu tiếp.
"Tưởng Địch đại ca sợ bắt mời cơm nên cố tình trốn chứ!" Hiểu Nhi quyết định hảo tâm tha cho . Vạch trần bây giờ thì cả hai đều ngại, cứ để nước chảy thành sông trêu chọc họ vui hơn!
Địch Thiệu Duy thầm thở phào: "Sao thể, thấy hận thể kéo chứ, dù đây cũng là tửu lầu nhà , mời khách cũng là mời mới đúng!"
"Thụ giáo , gặp trốn là mới đúng!" Hiểu Nhi gật gù chiều hiểu .
"Muội trốn cũng vô dụng, thể đến nhà ăn chực!" Ai bảo cơm nhà nàng ngon hơn nhà khác chứ! Lâu lắm đến nhà nha đầu ăn chực, nhớ mùi vị đó quá! Địch Thiệu Duy thầm nghĩ. Chuyện ăn uống quan trọng thế mà quên mất!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-nu-khuynh-thanh/chuong-399-du-son-ngoan-thuy.html.]
Hiểu Nhi: Ghét nhất kẻ ăn chực! Vô sỉ, quá vô sỉ! Nàng quyết định dứt khoát tác hợp Minh Tĩnh Nhã và Thượng Quan Huyền Hạo! Đàn ông ăn bám phụ nữ đáng tin cậy!
"Về nhớ dặn gác cổng, tên đến tuyệt đối mở cửa. Đi thôi, giờ còn sớm nữa." Thượng Quan Huyền Dật khinh bỉ liếc Địch Thiệu Duy.
"Ta trèo tường!" Địch Thiệu Duy đắc ý.
"Vậy thả chó!" Dám trèo tường nhà nha đầu của ! Chán sống!
"Huynh , cần tuyệt tình thế ?" Địch Thiệu Duy kêu rên.
...
Hôm nay là ngày thường, ít đến Quốc Tự dâng hương. Núi Nhạc Vân vắng vẻ, chim chóc sà xuống đường kiếm ăn. Nhóm Hiểu Nhi lên, kinh động lũ chim bay tán loạn. Núi xanh mùa hạ tràn đầy sức sống, dọc đường tiếng chim hót côn trùng kêu râm ran. Đây là bản hòa tấu mùa hạ của thiên nhiên, quá êm tai nhưng khiến lòng thư thái. Hoa cỏ điểm xuyết nền xanh ngắt tô điểm thêm nét nhu mì cho ngọn núi hùng vĩ.
"Cảnh sắc nơi thật." Minh Tĩnh Nhã ngắm hoa núi rực rỡ xa xa, tán thán.
"Mùa thu núi Nhạc Dương ngập tràn sắc vàng kim cũng hùng vĩ." Hiểu Nhi nhớ cảnh sắc Tết Trùng Dương năm ngoái.
"Mùa đông tuyết phủ trắng xóa núi Nhạc Vân cũng phong vị riêng." Địch Thiệu Duy ngắm đủ bốn mùa núi Nhạc Vân, thấy mùa nào cũng .
Năm dừng ở Quốc Tự mà leo thẳng lên đỉnh núi. Đường lên đỉnh dốc và hẹp, ít , cây cối mọc chắn lối. Thượng Quan Huyền Dật gạt cành cây mở đường cho Hiểu Nhi, gặp chỗ khó kéo nàng một cái.
"Nhị hoàng tử, đường khó , chỗ nào dốc quá phiền chăm sóc Minh tỷ tỷ chút nhé." Hiểu Nhi bảo Thượng Quan Huyền Hạo.
"Được." Thượng Quan Huyền Hạo sảng khoái đồng ý. Hiểu Nhi với , chuyến leo núi là để kích thích dây thần kinh trì độn của ai đó.
Địch Thiệu Duy Thượng Quan Huyền Hạo nhận lời nhanh thế, trong lòng bực bội. Nha đầu Hiểu Nhi định tác hợp họ thật đấy chứ? Hai thế nào cũng hợp!
Thượng Quan Huyền Dật rút kiếm chặt bớt cành cây chắn đường, cắm kiếm xuống đất, bảo Hiểu Nhi: "Chỗ dốc, kéo nàng lên."
"Vâng." Hiểu Nhi đưa tay , nháy mắt với Thượng Quan Huyền Hạo: Nhớ học tập nhé! Thượng Quan Huyền Hạo cũng nháy mắt : Ta hiểu! Tuyệt đối sẽ ép ai đó phát điên mới thôi!
Nói là kéo, nhưng Thượng Quan Huyền Dật bế thốc Hiểu Nhi lên luôn.
Hiểu Nhi lên xong, Thượng Quan Huyền Hạo leo lên dễ dàng, nở nụ tự cho là soái nhất với Minh Tĩnh Nhã, đưa tay : "Minh cô nương, kéo cô lên."
Minh Tĩnh Nhã tự leo gần hết quãng đường, nhưng chỗ dốc thật, tự leo e là nổi. Nàng do dự một chút đưa tay . Thượng Quan Huyền Hạo nắm tay nàng, dùng sức kéo lên. Minh Tĩnh Nhã lên tới, vững, ngả .
"Cẩn thận!" Thượng Quan Huyền Hạo nhanh tay lẹ mắt ôm eo nàng, giữ .
Địch Thiệu Duy Minh Tĩnh Nhã bàn tay Thượng Quan Huyền Hạo đặt eo nàng. Hắn thấy gai mắt vô cùng, nam nữ thụ thụ bất , thể thế ! Hắn trừng mắt bàn tay đó, nếu ánh mắt hình thù, tay Thượng Quan Huyền Hạo chặt đứt .