Nông Nữ Khuynh Thành - Chương 28: Ông chú trung niên
Cập nhật lúc: 2025-11-25 09:54:37
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngày hôm trời sáng Hiểu Nhi tỉnh. Dậy thì thấy Lưu thị nấu xong nồi cháo trắng, hấp xong màn thầu. Thẩm Thừa Diệu cũng theo cách Hiểu Nhi dạy, rang xong một nồi hạt dẻ, nồi đang rang cũng tỏa hương thơm phức.
Hiểu Nhi rửa mặt xong, Cảnh Duệ và Cảnh Hạo cũng dậy. Cả nhà ăn sáng xong, Thẩm Thừa Diệu đ.á.n.h xe bò chở một xe đầy đồ cùng ba đứa trẻ xuất phát huyện.
Đến huyện thành, Thẩm Thừa Diệu tìm một sạp hàng, dỡ đồ xuống tìm việc vặt. Con phố mỗi phiên chợ đều quan sai tuần tra, trị an , ít kẻ dám gây rối, nên Thẩm Thừa Diệu yên tâm để bọn trẻ bán hàng ở đây. Trên phố cũng nhiều đứa trẻ khác đang bán đồ.
Hiểu Nhi mở túi hạt dẻ , mùi thơm hạt dẻ rang đường nhanh chóng lan tỏa. Ngửi thấy mùi thơm, đến hỏi: “Đây là cái gì mà thơm thế?”
Hiểu Nhi phụ nữ mặt, hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt hiền lành, dắt theo một bé trai bốn năm tuổi đang chỉ hạt dẻ: “Nương, con ăn cái , cái thơm quá.”
Hiểu Nhi bốc một nắm đưa cho phụ nữ: “Tỷ tỷ, đây là hạt dẻ rang đường, thơm ngọt, bùi bùi, dẻo dẻo, hai ăn thử xem, thích cần mua ạ.”
“Ta đáng tuổi cháu , gọi thím là , gọi tỷ tỷ dám nhận , bảo hổ.” Người phụ nữ nhận hạt dẻ bóc cho con trai ăn một hạt, cũng ăn thử một hạt.
“Cháu thấy đại tỷ trẻ lắm mà, gọi thím già quá, tỷ cũng chả khác tỷ tỷ của cháu là mấy.” Phụ nữ mà, ai chả thích khen trẻ.
Người phụ nữ khen, nụ mặt tươi hơn hẳn, ăn xong hạt dẻ cũng thấy ngon: “Miệng con bé bôi mật mà ngọt hơn cả hạt dẻ thế. Nể cái miệng của cháu, hạt dẻ mua, bán thế nào?”
“Đại tỷ là , hạt dẻ 12 văn một cân, mua hai cân tặng nửa cân.”
“Đắt thế?” Người phụ nữ nhíu mày, 12 văn ngang giá thịt .
“Thực đắt ạ, mua hai cân tặng nửa cân tính 9 văn 6 một cân thôi. Hạt dẻ nhà cháu rang theo bí quyết riêng, thịt mịn, dẻo ngọt, thơm lừng. Hơn nữa hạt dẻ công dụng da, kéo dài tuổi thọ, đại tỷ ăn càng trẻ . Giá là rẻ ạ, hôm nay khai trương mới tặng, phiên chợ tăng giá, mua bao nhiêu cũng tặng ạ.”
“Nương, mua mà, con ăn nữa!” Bé trai kéo tay áo lắc lấy lắc để.
“Rồi , ông tướng con, mua là chứ gì, đừng lắc nữa.”
“Vậy cân cho hai cân .” Bà vốn định mua nếm thử, con trai là cầu mãi mới , ngày thường chiều chuộng quen , mua nó quấy cho đau đầu c.h.ế.t mất.
“Vâng ạ.” Hiểu Nhi vui vẻ đáp.
Cảnh Duệ vội cân hạt dẻ bỏ túi, cân đúng hai cân rưỡi, Hiểu Nhi bốc thêm hai nắm bỏ , cân vểnh cao lên. Hiểu Nhi lấy lá sen gói hai cân rưỡi hạt dẻ thành hai gói, buộc rơm đưa cho phụ nữ.
Người phụ nữ thấy Hiểu Nhi cân đủ còn cho thêm thì vui vẻ trả tiền.
Cảnh Hạo đếm 24 văn tiền nhận cất .
Có mở hàng sẽ thứ hai, thứ ba... Chiến lược mua hai cân tặng nửa cân, phiên tặng nữa của Hiểu Nhi hiệu quả. Người đời thích ham rẻ, thấy tặng là cảm giác hời, nên nhiều mua liền hai cân. Rất nhanh hạt dẻ bán một nửa, chỉ còn hơn hai mươi cân.
Cách đó xa, một đàn ông trung niên mặc áo dài lụa xanh đen thượng đẳng, mặt đầy vẻ phong trần mệt mỏi đang tìm kiếm đồ mới lạ phố. Ông buôn chuyến hàng từ miền nam về, khi hứa mua đồ ngon cho mấy đứa nhỏ ở nhà, ai ngờ hoa quả mang về hỏng hết, đành ghé chợ xem gì lạ .
Thấy sạp hàng của Hiểu Nhi đông , ai nấy đều mua hai gói đồ , ông bèn ghé .
Đến lượt ông thì hạt dẻ chỉ còn đầy mười cân. “Hạt dẻ bán thế nào?”
“12 văn một cân, mua hai cân tặng nửa cân ạ.” Hiểu Nhi gói hạt dẻ cho một bà cụ trả lời. Gói xong mới ngẩng lên đàn ông, bốc một nắm đưa cho ông : “Đại thúc nếm thử xem ạ.”
Người đàn ông nhận lấy, bóc vỏ ăn thử, gật đầu: “Vị tệ, còn bao nhiêu lấy hết.” Nói xong đưa cho Hiểu Nhi một cái túi.
Cảnh Duệ đổ hết hạt dẻ túi, cân lên: chín cân ba lạng.
“Chín cân ba lạng, tức là chỉ tính tiền sáu cân, tặng một cân rưỡi, còn một cân mười một lạng. Đại thúc mua nhiều, một cân mười một lạng cháu tính tiền một cân rưỡi thôi, biếu thêm đại thúc 3 lạng. Vậy tổng cộng là 90 văn.” Hiểu Nhi nhanh nhảu báo giá.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-nu-khuynh-thanh/chuong-28-ong-chu-trung-nien.html.]
Người đàn ông trung niên trố mắt Hiểu Nhi tính toán như s.ú.n.g liên thanh vấp váp tí nào. Cô bé ghê gớm thật, tốc độ tính nhẩm còn nhanh hơn đại chưởng quầy nhà ông . Ông Hiểu Nhi cần một giây tính , nãy giờ là chậm để ông theo kịp đấy.
Cảnh Duệ và Cảnh Hạo cũng bất ngờ, Hiểu Nhi giỏi thế.
“Tiểu cô nương từng học toán ?”
“Vâng, nhà đường học, cháu học cùng .” Hiểu Nhi bật chế độ dối.
Hai trời câm nín, đại đường dạy bao giờ? Bình thường gần chút bác cả gái ngăn cản, bảo đừng phiền sách.
Người đàn ông gật đầu, thấy lưng Hiểu Nhi còn ba cái giỏ, bèn hỏi: “Các cháu còn đồ gì mới lạ ?” Hỏi chứ ông cũng ôm hy vọng gì, ai ngờ vượt quá mong đợi.
Hiểu Nhi mấy cái giỏ lưng: “Đại thúc chờ một chút.”
Nàng vờ lục lọi, lấy một quả cam, một quả xoài và một chùm vải nhỏ.
“Ba loại quả đại thúc ?”
Người đàn ông trung niên thấy cam, xoài và vải thì mắt trố to hơn mắt bò, chộp lấy ngay: “Mấy thứ các cháu lấy ở ?”
“Hôm qua cha cháu núi sâu hái , tươi lắm, thơm ngọt, đại thúc ngửi thử xem.” Hàng gian chất lượng miễn bàn, chỉ ngửi mùi thôi thấy sảng khoái tinh thần.
“Mùa núi xoài? Đây là vải thiều ? Cam to thế? Là cam bưởi ? Mấy quả đều hái núi ? Núi nào thế? Sao mọc quả ngon thế ?” Người đàn ông nâng niu mấy loại quả, hỏi liên tục.
“Cái cháu cũng , cha cháu mang từ núi sâu về. Hơn nữa một ngọn núi bốn mùa, mười dặm thời tiết khác , núi nhân sâm quý thế còn mọc , mọc quả ngon. Đại thúc lấy ?” Hiểu Nhi đưa tay vờ đòi .
“Lấy chứ, lấy! Còn nữa , lấy hết. Tiểu cô nương theo đường học sách ? ‘Một ngọn núi bốn mùa, mười dặm thời tiết khác ’, lắm.” Người đàn ông rụt tay về tránh tay Hiểu Nhi, quên khen ngợi.
Ba loại quả là những quả ngon nhất ông từng thấy, cống phẩm cũng chắc bằng.
Hiểu Nhi dồn thảo d.ư.ợ.c sang một bên, lén bỏ thêm ít hoa quả giỏ, đưa cho đại thúc xem.
“Chỉ ngần thôi ?” Ba loại quả ước chừng nửa giỏ, đàn ông vẫn thấy ít. “Chỗ bán thế nào?”
“Đại thúc là từng trải, bọn cháu cũng là đầu hái , đại thúc cứ cho giá ạ.” Giỏ trái cây hơn ba mươi cân, xoài 10 quả, cam 12 quả, vải 5-6 cân. Hiểu Nhi thấy hào phóng sảng khoái nên để ông giá.
“Tiểu cô nương khéo ăn thật.”
Người đàn ông bỏ quả giỏ, nhấc lên ước lượng, đặt xuống : “Nếu cháu tin đại thúc, chỗ trả 10 lượng bạc, thế nào?”
“Đại thúc giá thì cứ theo ý đại thúc ạ.” Hiểu Nhi vui vẻ đáp. 10 lượng bạc mua đồ gian của nàng thì ông cũng hời chán. chịu chi 10 lượng ngay cũng là hào phóng, ít nhất bắt nạt trẻ con.
Người đàn ông lấy một thỏi bạc và một xâu tiền: “10 văn lẻ cần thối .”
Hiểu Nhi nhận lấy, nhanh chóng đếm 10 văn đưa trả: “Đã 90 văn là 90 văn, đại thúc cầm lấy ạ.”
Người đàn ông đẩy tay Hiểu Nhi , đeo giỏ lên lưng, tay xách túi hạt dẻ: “Không , 10 văn đó coi như mua cái giỏ của các cháu. Hơn nữa chỗ trái cây chừng đại thúc còn chiếm hời của các cháu đấy.”
“Vậy cảm ơn đại thúc.” Nghe Hiểu Nhi khách sáo nữa, cất tiền .
“Tiểu cô nương quả ngon thế cứ đến tiệm tạp hóa Hồng Vận tìm , họ Chu.”
“Vâng ạ, đại thúc thong thả.”