“Cái, cái gì là Mạch Lệ Tố?” Thường Phú một dự cảm chẳng lành.
“Chỉ là một loại đồ ăn vặt thôi mà.” Cố Vân Đông khẽ : “À, là một loại độc dược, trong vòng hai canh giờ mà thuốc giải, sẽ co giật, da mặt run rẩy, méo mồm lệch mắt, tóc rụng sạch, đó lớn mà chết.”
Vương thị xong, sắc mặt lập tức trắng bệch, nhào tới định đánh nàng, nhưng Phùng Đại Năng cản .
“Đồ tiện nhân nhà ngươi, tuổi còn nhỏ mà tâm địa xa độc ác như , đánh c.h.ế.t ngươi, bán ngươi …”
Cố Vân Đông hừ lạnh: “Ngươi cứ chửi tiếp , nếu Thường Phú trúng độc mà chết, sẽ成 cho ngươi.”
“Ngươi, ngươi gạt . Giữa ban ngày ban mặt mà ngươi dám g.i.ế.c , ngươi cũng thoát .” Thường Phú tin, còn từng qua thứ .
vẫn theo bản năng móc họng , cố gắng nôn viên Mạch Lệ Tố nuốt xuống.
Chỉ là nôn , lập tức nổi giận với Vương thị: “Mụ đàn bà ngu xuẩn nhà ngươi, còn mau rót nước cho ?”
Vương thị chẳng còn thiết tha gì nữa, vội chạy bếp múc một gáo nước lớn đổ miệng Thường Phú.
Cố Vân Đông chỉ bên cạnh thờ ơ , mặc cho bọn họ giày vò, đợi đến khi còn sức giày vò nữa, nàng mới hai đang nước mắt lưng tròng: “Nếu các ngươi tin, cứ chờ hai canh giờ nữa , cả. À đúng , nếu các ngươi tin, thể tìm đại phu xem thử, thật sự sống bao lâu nữa . Chúng về thôn đây.”
Nàng xong đầu bỏ , Phùng Đại Năng chút hiểu rõ mục đích của nàng, thấy cũng vội theo.
Thường Phú vội la lên: “Chờ, chờ một chút.” Hắn ôm cổ họng, loạng choạng chạy đến mặt nàng, trừng mắt hỏi: “Ngươi, rốt cuộc ngươi thế nào?”
Nàng gì chứ, tìm đại phu xem, nếu là thật, còn mất hai canh giờ đến thôn Vĩnh Phúc tìm nàng xin thuốc giải, lúc đó c.h.ế.t .
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Cố Vân Đông đa nghi sợ chết, liền nhướng mày : “Đơn giản thôi, ngươi dẫn đến Bành phủ tìm Bành Trọng Phi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-91-keo-vao-trong-phong.html.]
Thường Phú lắc đầu như trống bỏi: “Không thể nào, đưa ngươi , Bành thiếu gia sẽ đánh c.h.ế.t .”
“Vậy còn gì để nữa, tạm biệt.”
“Chờ, chờ .” Thường Phú hung hăng : “Để suy nghĩ .”
“Được thôi, cứ từ từ suy nghĩ . Chắc ngươi cũng đến Bành phủ là để lấy đồ của . Tóm , khi lấy đồ thì sẽ đưa thuốc giải cho ngươi , ngươi tự tính toán thời gian .”
Sắc mặt Thường Phú đại biến, còn cách nào khác: “Bây giờ ngay, lập tức đưa ngươi .”
Cố Vân Đông mỉm , nàng bảo Phùng Đại Năng cứ ở đây đợi . Phùng Đại Năng vốn định theo, nhưng Cố Vân Đông một câu “Chú sẽ vướng chân ” nên đành .
Cố Vân Đông bảo ông theo lên huyện thành, chủ yếu là để dẫn nàng đến nhà Thường Phú.
Đến Bành phủ chỉ còn Thường Phú và Cố Vân Đông, Thường Phú dám chậm trễ chút nào, tìm con đường gần nhất để đến Bành phủ.
Hôm qua mới đến, Bành Trọng Phi đối với vẫn hòa nhã, vì hôm nay khi tìm Bành thiếu gia việc gấp, gác cổng cũng ngăn cản nữa.
Chỉ là khi sắp đến Cảnh Lan Uyển, nơi Bành Trọng Phi ở, tên hầu ở cửa chặn họ : “Đại thiếu gia đang chuyện với Liễu thiếu gia, các ngươi ở đây chờ.”
Thường Phú lòng nóng như lửa đốt, nhưng cũng dám lỗ mãng, chỉ thể mong Liễu Duy sớm ngoài.
Cố Vân Đông ung dung tự tại, còn tâm trạng đánh giá Bành phủ rộng lớn.
Một lát , nàng liền lấy cớ nhà xí.
Tên hầu gác cửa nàng một cái, gọi một nha qua dẫn nàng .
Cố Vân Đông liền theo nha đó, chậm rãi bước . Không ngờ rẽ qua một khúc quanh, từ bên cạnh bỗng một bàn tay vươn , kéo nàng một căn phòng.