Cố Vân Đông hít một thật sâu, nhanh vài bước, đột nhiên mặt phụ nữ đó.
Người phụ nữ vẫn luôn cúi đầu, từng ngẩng lên, vì đó nàng cũng để ý xem bà rốt cuộc trông như thế nào.
Cố Đại Giang là từ trong giọng của bà mà , dù cũng là chị em nhiều năm, ông quá quen thuộc với chị gái của .
"Đại Phượng, chị là Cố Đại Phượng, ?"
Cố Đại Giang cũng bước nhanh đây, thở cũng dám quá mạnh, ông sợ nhận sai, sợ hy vọng mới nhen nhóm "bụp" một tiếng tắt ngấm.
Cuối cùng, phụ nữ chút run rẩy từ từ ngẩng đầu lên.
Trên khuôn mặt gầy gò đó, dáng vẻ quen thuộc đó, khiến Cố Đại Giang trong nháy mắt đỏ hoe hai mắt, cũng run rẩy.
Cố Đại Phượng rõ Cố Đại Giang, nước mắt 'bà' một tiếng liền tuôn rơi.
"Đại, Đại Giang, em, em là Đại Giang ?"
Trên mặt bà cũng vẻ khó tin, phảng phất như tất cả những điều đều là một giấc mơ.
Cố Đại Phượng đưa tay , chạm ông nhưng dám.
Trước mặt chính là Cố Đại Giang, vẫn là khuôn mặt như đây, đúng, trông khí sắc hơn nhiều, cũng béo lên ít.
quần áo ông mặc, khác một trời một vực so với đây, khiến bà cũng dám nhận, tin mắt .
Một cơn gió thổi qua, cũng là lạnh là kinh hãi, Cố Đại Phượng đột nhiên run lên.
Cố Vân Đông thấy , vội cởi áo choàng khoác lên bà.
Một luồng ấm ập đến, Cố Đại Phượng cuối cùng nhịn nữa, 'oa' một tiếng nức nở, "Đại , em là đại , em thật sự là đại của chị, chị gặp em, cuối cùng chị cũng gặp em ... hu hu..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-789-ty-de-tuong-phung.html.]
Bà đến chua xót, Cố Vân Đông ôm chặt lấy bà, cảm nhận lớp áo choàng là xương cốt, cũng hơn một năm qua, đại cô chắc chắn sống vô cùng gian khổ.
"Chị." Nước mắt Cố Đại Giang cũng kìm mà rơi xuống, "Chúng em cuối cùng cũng tìm chị , cuối cùng cũng tìm chị."
"Hu hu..." Cố Đại Phượng chỉ nức nở, những uất ức, áp lực, đau khổ trong lòng đều tuôn hết, khiến bà căn bản nên lời.
Người xung quanh ngơ ngác, chuyện gì thế ? Đây là... tỷ tương phùng?
Trông thật vài phần chua xót, xem cách ăn mặc của cả nhà , chắc chắn cuộc sống tồi, nhưng xem dáng vẻ của phụ nữ , cũng thể chịu nhiều khổ cực.
Có về phía nhỏ giọng nghị luận, xì xào suy đoán.
Cố Vân Đông nhíu mày, với Cố Đại Giang, "Cha, chúng lên xe ngựa về ."
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Cố Đại Giang liên tục gật đầu, "Chị, đến đây, lên xe ngựa , ngoài gió lớn, lạnh."
Cố Đại Phượng liên tục lắc đầu, "Hu hu... , , rể của em..."
Lời còn xong, một tan , hai chân mềm nhũn, ngất lịm .
"Đại cô, đại cô ?" May mà Cố Vân Đông vẫn luôn đỡ bà, nếu e rằng bà ngã xuống đất .
Cố Đại Giang vội ôm chặt lấy bà, "Đến y quán ."
Vừa , gần đó một y quán.
Cố Đại Giang vội vàng ôm bà trong, ngừng gọi đại phu, "Đại phu, mau cứu ."
Cố Vân Đông chỉ vội vàng dặn dò Tiết Vinh dắt xe ngựa sang một bên chờ, cũng vội vàng theo .
Y quán lập tức , cẩn thận bắt mạch, , "Yên tâm, , chỉ là lâu ngày ăn cơm, cơ thể suy nhược, cộng thêm cảm xúc quá kích động, mới dẫn đến hôn mê, nghỉ ngơi một lát là khỏe."