“Công tử, cái cho ngài.”
A Trư lau miệng, đưa vật trong tay cho Thiệu Thanh Viễn, ngay đó chút mong đợi về phía .
Thiệu Thanh Viễn ban đầu để tâm, nhận lấy kỹ, ngay đó “di” một tiếng: “Lấy từ ?”
“Nó rơi từ trong giỏ thuốc của tên Lưu đại phu .” A Trư hì hì.
Giỏ thuốc đó coi là vật chứng đưa đến nha môn, huyện lệnh đại nhân quả nhiên tìm đại phu đến kiểm nghiệm.
vị đại phu chỉ lật xem hai lớp dược liệu cùng, xác nhận chỉ là một ít cỏ dại tác dụng, trong đó thể lẫn một chút thảo dược, nhưng đều đáng tiền.
Sau đó huyện lệnh định tội cho Lưu đại phu, bắt họ điểm chỉ bản cáo trạng, sự việc coi như giải quyết.
Còn về giỏ thuốc , bên trong là cỏ dại tác dụng gì, qua một hai ngày là sẽ thối rữa, cho nên tạp dịch của huyện nha định vứt .
A Trư thấy đáy giỏ thuốc mà một gốc dược liệu, theo Thiệu Thanh Viễn lâu như , ít nhiều cũng nhận một loại, lập tức liền cầm gốc dược liệu về.
“ cũng chắc chắn, chỉ là trông giống, công tử, đây là Hồng Minh mà ngài ?”
Thiệu Thanh Viễn gật đầu: “Phải, ngờ đào bảo vật.”
“Hồng Minh?” Cố Vân Đông cảm thấy dược liệu vẻ quen tai.
Thiệu Thanh Viễn: “Đây là dược liệu ghi trong cuốn y thư mà Tống đại phu đưa, chủ yếu dùng để sáng mắt.”
Nói như , cũng là một loại dược liệu quý hiếm ?
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Thiệu Thanh Viễn cất , hiếm khi tán thưởng một câu: “Không tồi, đáng khen.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-718-bi-ruong-bo.html.]
Con ngươi của A Trư liền sáng lên, vội vàng vùi đầu ăn cơm lia lịa.
Đêm đó mấy đều nghỉ ở thôn trang, ngày hôm mới chuẩn rời .
Chỉ là Đại Hắc đang đất, Cố Vân Đông khẽ nhíu mày.
Trải qua một đêm tĩnh dưỡng, Đại Hắc trông khá hơn nhiều. Khả năng hồi phục của nó mạnh, dùng thuốc , thử dậy.
Chỉ là như lời vị thú y , vết thương ở chân của Đại Hắc quá nặng, dễ chạm đất, e là sẽ khập khiễng.
“Ta đến nhà họ Viên một chuyến, chuyện với Viên Thành về vấn đề của Đại Hắc.”
“Được, cùng nàng một chuyến.”
Cố Vân Đông liền bảo hai Đồng Thủy Đào sửa soạn xe ngựa , đợi ở cửa, còn thì cùng Thiệu Thanh Viễn về phía nhà họ Viên.
Nhà họ Viên cách thôn trang cũng xa lắm, bao lâu hai ở cổng lớn nhà họ Viên.
Thế nhưng, hai còn kịp lên gõ cửa, thấy bên trong truyền đến giọng quen thuộc của Viên Thành.
“Con đồng ý, con nuôi Đại Hắc, dù nó chỉ thể ở trong nhà dưỡng lão, con cũng sẽ bỏ mặc nó.”
Cố Vân Đông kinh ngạc, nhịn cùng Thiệu Thanh Viễn .
Ngay đó, trong sân truyền đến một tiếng thở dài, giọng thể là cha của Viên Thành: “A Thành, con đừng cố chấp như ? Ta con và Đại Hắc tình cảm , nhưng nó bây giờ tàn phế . Sau nó đường còn vững, chắc chắn thể nào giống như Đại Hoàng và chúng nó canh giữ vườn cây ăn quả, dọa trộm cắp , mà nó còn ăn nhiều, chúng nuôi nổi nó.”
“Chủ nhân cho bạc , nuôi nổi?”
Viên phụ nhíu mày: “Chủ nhân cho bạc, nhưng bây giờ ngươi chỉ còn hai con ch.ó ? Vườn thuốc lớn như , hai con ch.ó mà đủ, chắc chắn còn nuôi thêm một con nữa. Đại Hắc là thành kẻ ăn ? Trước đây còn đỡ, nó thể tự núi tìm chút gà rừng, thỏ hoang gì đó, nhưng bây giờ ngươi xem nó ?”