Thiệu Thanh Viễn đỡ Cố Vân Đông lên chiếc xe ngựa của nàng, Đồng Thủy Đào lái xe.
Còn chiếc xe ban đầu của , thì giao cho A Trư.
A Trư lên xe, liền với Tiết Cần cũng đang định lên: “Tự bộ về .”
Nói xong giật dây cương, tiếng vó ngựa lộc cộc đuổi theo chiếc xe ngựa phía .
Tiết Cần trợn tròn mắt, thể tin nổi chiếc xe ngày càng xa, tức giận đến run cả , hung hăng dậm chân, với Tiết Tông Quang cũng đang bỏ : “Cha, cha xem kìa, đây là loại gì ? Công tử là lập tức đổi thái độ, coi chúng gì nữa, xe ngựa đó của .”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Tiết Tông Quang đột nhiên hất tay nàng , những lời nén hồi lâu trong nháy mắt tuôn : “Là chính con là ai thì , con tưởng là ai? Con chỉ là một hầu, con tư cách gì xe ngựa của chủ tử? A Trư tiểu theo chủ tử lâu như , con mới gặp chủ tử hai mà thôi, ngay cả một ấn tượng cũng để cho chủ tử, A Trư đối với con như là khách sáo .”
Tiết Cần trừng lớn mắt, khó tin cha đang mắng xối xả: “Cha đang gì ? Phải, chúng là hầu, khác coi thường chúng , nhưng chúng thể coi thường chính . Người hầu thì , hầu là ? Lại , ai con để ấn tượng cho chủ tử, con che chắn nguy hiểm cho chủ tử, trong lòng chủ tử chắc chắn cảm động.”
Tiết Tông Quang dường như đầu tiên nhận con gái , quả nhiên, họ ở thôn trang lâu quá , lâu đến mức quên mất phận của , thật sự coi là chủ nhân của thôn trang.
Ông giơ tay lên, ‘chát’ một tiếng, tát mạnh cho nàng một cái.
Tiết Cần chỉ cảm thấy mặt nóng rát, thần sắc đầy kinh hãi: “Cha, cha, cha đánh con?”
“ , đánh cho con tỉnh . Con rõ chủ tử vị hôn thê mà còn cứ dính lấy ngài , con đúng là hổ.” Tiết Tông Quang lạnh: “Chủ tử cảm động? Ta thì một chút cũng chủ tử chỗ nào cảm động. Con cho rằng con che chắn mặt chủ tử là ghê gớm lắm ? Ta cho con , là thừa thãi, nếu con che ở phía , chủ tử nhấc chân đá bay tên Lưu đại phu . Ta ở ngoài cửa sổ rõ, trong mắt chủ tử sự cảm động, chỉ sự phiền chán.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-710-quen-mat-than-phan-cua-minh.html.]
“Không thể nào.”
Tiết Tông Quang chỉ cảm thấy mệt mỏi thôi, cũng tự trách, là của ông, dạy dỗ con gái.
Ông còn định gì đó, bên tai truyền đến tiếng ‘cạch’ một tiếng nhỏ. Tiết Tông Quang ngẩn , ngẩng đầu , liền thấy Tiêu lão tam từ chỗ rẽ , mặt treo một nụ hổ.
Trông vẻ ở đó một lúc , e là ít lời.
Tiết Tông Quang dù giáo huấn con gái nữa, cũng thể mặt ngoài.
Lập tức mỉm với Tiêu lão tam một tiếng, đó kéo Tiết Cần bỏ .
Tiêu lão tam sờ sờ mũi, bóng dáng hai cha con họ ngày càng xa, mới chút ảo não đ.ấ.m tường một cái.
Hóa mắt chính là , suýt nữa thì lòng chuyện .
Tiết Tông Quang dẫn theo Tiết Cần một đường vội vã về phía thôn trang. Khoảng cách giữa thôn Tiêu Gia và thôn trang xa lắm, nhưng họ dựa hai chân, cuối cùng vẫn mất ít thời gian.
Đợi hai đến ngoài thôn trang, Tiết Tông Quang liền thấy Vạn thị đang ở cổng lớn, mặt mang theo vẻ nôn nóng, phẫn hận.
Tiết Tông Quang một dự cảm lành, vội tiến lên vài bước hỏi: “Bà ở đây?”