Cố Vân Đông lặng lẽ một tiếng động dậy từ giường, liếc qua ba còn đang ngủ say, tay lay tỉnh Cố Vân Thư.
Thằng nhóc còn đang buồn ngủ, nhịn dụi dụi mắt, há miệng định gọi: “Chị…”
“Suỵt.” Cố Vân Đông hạ thấp giọng, chỉ chỉ về phía cửa, đè giọng hỏi: “Những lời lúc với ngươi, còn nhớ ?”
Cố Vân Thư đột nhiên tỉnh táo , nghĩ đến những lời chị cả với .
“Nhớ ạ, trộm bạc nhà , cắt đường lui của nhà , đào mộ tổ tiên nhà .” Nó nắm chặt nắm tay nhỏ: “Chị cả, trộm đến ?”
May mà thời gian chạy nạn rèn luyện cho nó, Cố Vân Thư đối với những tên trộm tuy chán ghét căm hận, nhưng sợ hãi. Bởi lúc chẳng những trốn trong chăn, ngược còn mặt mày đỏ bừng, vẻ cửa đánh với .
“Đến .” Nàng mỉm , một tiếng động mở cửa phòng, đến bên ghế ở nhà chính xuống, ngay đó chằm chằm cánh cửa đôi cách đó xa, chờ chúng .
Cố Vân Thư cũng lập tức từ trong góc lấy một cây gậy gỗ, di chuyển đến bên cạnh nàng, sẵn sàng chiến đấu.
Mà lúc trong sân bên ngoài, bốn bóng lén lút đang trèo tường .
Có lẽ do tường cao, còn trẹo chân một chút, suýt nữa thì kêu lên, bên cạnh lập tức tay mắt lanh lẹ bịt miệng mũi , lực mạnh đến nỗi suýt nữa nghẹt thở.
“Bên ?” Sau khi quen với vị trí trong sân, mấy mới bắt đầu quan sát xung quanh.
Nhà của Phương thị, họ quả thật là đầu tiên đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-68-nguoi-dau.html.]
Dù góa phụ cửa thị phi nhiều, mà góa phụ là em dâu của thôn trưởng, cho nên đám du thủ du thực trộm cắp như họ, ngày thường cũng sẽ vô cớ lảng vảng gần đây, càng cơ hội nhà .
Bây giờ Phương thị ở nhà, cố tình trong nhà ở một kẻ tiền chỗ dựa, chậc chậc, đây chính là tự dâng đến cửa.
“Ta hỏi thăm rõ ràng , cả nhà bốn họ Cố , ở ngay trong căn phòng bên trái đó.”
“Được, lát nữa và Thung Tử, Đại Tiền , Cẩu Thặng ngươi ở ngoài cửa canh gác.”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
“Được .”
“Đại ca, hỏi thăm , căn nhà của họ Cố ít nhất cũng bảy tám mươi lạng, đoán chừng nàng đưa cho Phùng Đại Năng mấy lạng, phần lớn còn chắc ở trong phòng. Hai đứa nhỏ nhà họ Cố cần để ý, trẻ con đều ngủ say, lát nữa chúng cứ theo lệ cũ, và Đại Tiền cầm d.a.o găm đề phòng hai lớn, lỡ họ tỉnh thì thể uy h.i.ế.p cho họ lên tiếng, đại ca đến tìm bạc.”
“Ta cứ nghĩ đến việc chúng sắp mấy chục lạng bạc là kích động quá, nhà xí.”
“Đồ vô dụng, cho ngươi , chắc chắn chỉ mấy chục lạng . Ngươi nghĩ xem, nếu ngươi chỉ bảy tám mươi lạng, ngươi nỡ bỏ bộ để xây một căn nhà ngói gạch xanh lớn như ? Nhà tranh chẳng vẫn ở . Ta thấy, ít nhất cũng mấy trăm lạng. Mẹ nó, kích động đến nỗi cũng nhà xí.”
Mấy hưng phấn tiến gần nhà chính, họ nào Cố Vân Đông khi còn đủ bảy tám mươi lạng dám xây một căn nhà một trăm lạng.
Nàng tiếng sột soạt đến gần, cũng tiếng rên rỉ như như , khóe miệng nàng nhếch lên, chỉ chờ mấy chui đầu lưới.
Thế nhưng, chờ mãi chờ mãi, nàng đợi hồi lâu, cánh cửa vẫn ai đẩy .
Cố Vân Thư cầm gậy gỗ suýt nữa thì ngủ gật. Cố Vân Đông cuối cùng cũng mất kiên nhẫn, mở cửa lớn nhà chính , ngoài, … ?