Chu Đại Phú trong lòng thể căm hận? Lần đầu gặp mặt, con trai đóng sầm lưng ngựa suýt mất nửa cái mạng, còn tống tiền hơn một nghìn lạng bạc.
Lần thứ hai gặp mặt hạ vẻ đáng thương, chẳng những sợ đến chạy trối c.h.ế.t mà còn giải quyết đám rắn độc địa phương .
Vốn tưởng rằng lưng Cố Ký chỗ dựa ghê gớm gì, kết quả điều tra , chỉ là một đám nhà quê từ nông thôn đến, mới mở một cửa hàng ở huyện thành vênh váo thôi, đến phủ thành cũng thu liễm, quả thật đáng ghét đáng chết.
Ông khẽ gõ gõ thành xe, với A Phong đang lái xe bên ngoài: “Nhanh lên một chút.”
Đừng để đến lúc đó kịp xem náo nhiệt.
“Vâng, lão gia.” So với sự lạc quan của Chu Đại Phú và Chu quản sự, A Phong vẻ lo lắng.
Nghĩ nghĩ, vẫn nhịn mở miệng : “Lão gia, vị công tử và cô nương đều thủ, đám rắn độc địa phương chỉ ba hoa, thật sự đánh , e là một cũng thể đánh ngã hết bọn họ.”
Chu Đại Phú còn kịp đáp lời, Chu quản sự nhạo : “Yên tâm, đều chuẩn đầy đủ cả . Đám rắn độc địa phương thì bản lĩnh gì, nhưng tìm mấy tiêu sư thủ giỏi trộn trong đó. Đến lúc đó mấy tiêu sư quấn lấy một nam một nữ đó, những khác sẽ đập nát bộ cửa hàng của họ.”
A Phong nhíu mày, cũng gì nữa.
Hắn chỉ là một hộ vệ, chỉ chịu trách nhiệm bảo vệ an cho chủ tử.
Chuyện khác, chủ tử đều giao cho Chu quản sự phụ trách.
Xe ngựa nhanh đến đầu hẻm cách Cố Ký xa, A Phong dừng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-668-cho-gay-su.html.]
Chu quản sự từ xe ngựa xuống, trái , thấy đám rắn độc địa phương đang ẩn nấp ở chỗ khác, khẽ gật đầu với họ.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
tên cầm đầu đám rắn độc lúc tâm trạng phức tạp. Vốn tưởng chỉ là qua diễn cho lệ, ai ngờ Chu quản sự mà nhét chỗ họ mấy cao thủ cao to, trông lợi hại.
Điều đám rắn độc dám dễ dàng qua loa cho xong, dù căng da đầu cũng chỉ thể xông lên. nghĩ , mấy cao thủ như ở đây, còn sợ cái quái gì nữa. Không sợ, thể báo thù một trai hai gái .
Chu quản sự nhỏ với Chu Đại Phú trong xe ngựa: “Lão gia, đám rắn độc địa phương cũng đến , chỉ chờ lệnh của chúng . Khi nào thì động thủ ạ?”
Chu Đại Phú về phía Cố Ký, Cố Ký mở cửa, Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn đang ngoài cửa. Tiếng pháo dứt, lục tục .
Ông khẽ hừ một tiếng: “Chờ một lát nữa, bây giờ mới mở cửa, một lát nữa đông náo nhiệt, gây sự lên mới .”
“Thuộc hạ hiểu.” Chu quản sự gật đầu, ngay đó về phía Cố Ký, một lát liền lẩm bẩm: “Không ngờ đến cũng khá đông.”
“Hai hôm họ phát cái tranh chữ phố ? Chỉ mấy thứ hoa hòe hoa sói thôi. Ngươi xem , hơn phân nửa ở đây đều là đến vì cái túi quả khô tặng khi mua đủ một lạng bạc, là đám dân chúng ham lợi nhỏ, tiền.”
Chu quản sự gật đầu, tán đồng. Dù cách ăn mặc của những đó cũng chẳng gì, ai nấy còn đều rụt rè, do dự.
Thế nhưng nhanh, liền nhíu mày, một bóng dáng chút quen thuộc đang sải bước về phía cửa hàng Cố Ký.
“Lão gia, hình như là…”
Chu Đại Phú cũng thấy, lập tức nhíu mày, một lát bừng tỉnh đại ngộ.
“Đều là từ huyện Phượng Khai đến, phần lớn là quen .”