Giọng Cố Vân Đông vút lên cao, Phan chưởng quỹ thấy sắc mặt lập tức đổi. Vị khách hàng vốn định dừng chân ở sạp hàng nhỏ của ông , vội vàng nhanh vài bước sang xem hàng kế tiếp.
Phan chưởng quỹ càng tức đến run , đột ngột đầu hung tợn trừng mắt Cố Vân Đông: “Ngươi chuyện hả? Không mua thì thôi, ai cho ngươi năng xằng bậy, bôi nhọ hoa của ? Ngươi gây tổn thất lớn như cho , ngươi đền tiền cho , nếu hôm nay đừng hòng cho ngươi .”
Ông thấy Cố Vân Đông là một cô nương tuổi lớn, phía cũng chỉ một nha đầu trông vẻ vô tâm vô phế, dường như dễ bắt nạt.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Lại , Cố Vân Đông vì chuyện trang hoàng cửa hàng nên ăn mặc đơn giản, là đại gia tiểu thư nhà quyền thế gì, mà đại gia tiểu thư cũng sẽ chạy đến nơi mua hoa. Cho nên tống tiền vài lạng bạc chắc là thành vấn đề.
Cô bé bán hoa nóng nảy: “Ông, ông thể như ? Tỷ tỷ gì sai cả, dựa mà đền tiền cho ông?”
“Đây là chuyện của và nó, đến lượt con nhãi ranh nhà ngươi xen mồm, cút .”
Phan chưởng quỹ trừng mắt cô bé một cái, ngước mắt, khiêu khích về phía Cố Vân Đông.
Cố Vân Đông mỉm , với Đồng Thủy Đào phía : “Đi tìm một sợi dây thừng tới đây.”
Đồng Thủy Đào lên tiếng, hai lời đầu bỏ chạy.
Phan chưởng quỹ hiểu , nhưng cũng quan tâm, chỉ cần chằm chằm Cố Vân Đông cho nàng là .
Cố Vân Đông thèm để ý đến ông , vẫn tiếp tục chuyện với hai con cô bé: “Những bông hoa bán thế nào? Ta mua hết.”
“Mua, mua hết ?” Cô bé kinh ngạc thực sự, chẳng lẽ hôm nay gặp khách sộp?
“Cô nương, nếu cô mua hết, , chúng thể bớt cho cô một chút.” Vị mẫu cũng vội , trong lòng thầm thở phào một , cuối cùng cũng cần dắt con gái phơi nắng giữa trời nóng nực nữa.
“Ừm, bà tính xem, tổng cộng bao nhiêu tiền.” Cố Vân Đông .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-646-tim-mot-soi-day-thung-toi-day.html.]
Phan chưởng quỹ lập tức bất mãn: “Con nhãi ranh, ngươi hả? Ngươi đuổi khách của , đền tiền thì đừng hòng rời khỏi đây.”
Cố Vân Đông liếc ông , tiếp tục chuyện với hai con : “Tiểu cách trồng hoa ?”
Cô bé chắc cũng chỉ mười mấy tuổi, trông ngoan ngoãn, nhưng hành động yêu quý hoa của cô bé vô cùng xinh và cảm động.
Cô bé mím môi, khẽ gật đầu.
Mẹ cô bé liền : “Cũng một ít, cha nó đây là một thợ trồng hoa, vì hái hoa mà ngã từ sườn núi xuống, chân cẳng liền còn lanh lẹ nữa. Cho nên chỉ thể ở nhà tự trồng ít hoa đem bán, con bé từ nhỏ theo cha nó, cũng thích thú, nên cũng ít. Nếu cô nương cách chăm sóc hoa, cứ việc hỏi là .”
Cố Vân Đông quả thật gì về chăm sóc hoa, đây căn bản thời gian nhàn hạ như , bây giờ… cũng .
Nàng cũng Dương thị , thích nghĩa là sẽ chăm sóc.
Cho nên…
“Mẹ kiếp, các ngươi mà dám coi gì.” Phan chưởng quỹ nổi trận lôi đình, hành vi lơ của họ chọc cho tức đến xanh mặt, nhấc chân liền đá về phía mấy chậu hoa.
Hai con cô bé biến sắc, Cố Vân Đông nhanh tay lẹ mắt đá một góc cổ chân ông .
Phan chưởng quỹ lập tức lùi hai bước, đá ngã chậu hoa, mà chính ngã lăn đất.
“Con tiện nhân …”
Lời còn dứt, Đồng Thủy Đào chạy tới: “Tiểu thư, dây thừng lấy về .”
Cố Vân Đông độ dài, hài lòng gật đầu, ngay đó mỉm , về phía Phan chưởng quỹ.