Cố Vân Đông nhận , nàng vẫn luôn đối xử với Dương thị như một đứa trẻ, chỉ cần bà vui vẻ là , việc thì , nghỉ ngơi thì nghỉ, chơi thì chơi.
Lại quên mất, dù là một đứa trẻ nhỏ đến , cũng sẽ những việc đặc biệt yêu thích, cho dù chỉ là theo từng giai đoạn.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Dương thị thích hoa, đây ở nhà họ Cố điều kiện cho phép, bà thể hiện ngoài. Bây giờ điều kiện cho phép, nhưng bà cũng quen giữ kín trong lòng, bao giờ nhắc đến chuyện .
Tô mẫu thấy Cố Vân Đông cứ chằm chằm bông hoa trong tay gì, nhất thời chút thấp thỏm, nhỏ giọng hỏi: “Chủ nhân, bông hoa , vấn đề gì ạ?”
“Không .” Cố Vân Đông hồn, vội lắc đầu : “Chỉ là cảm thấy bông hoa khá .”
Tô mẫu liền giải thích: “Lúc nãy mua thức ăn về, gặp một cô bé bán hoa, thấy cô bé cẩn thận đá vấp, suýt nữa thì ngã nên đỡ một chút. Thế là, cô bé liền tặng một bông hoa.”
Lúc đó thật sự nguy hiểm, nếu cô bé đó thật sự ngã, là sẽ rơi thẳng xuống sông.
Bà thực chút sợ Cố Vân Đông hiểu lầm cầm tiền nàng đưa mua hoa, cho nên giải thích rõ ràng: “ cũng thấy bông hoa khá , thấy sân một cái bình nhỏ, cắm đặt lên bàn, thôi tâm trạng cũng sẽ hơn.”
Cố Vân Đông gật đầu: “Vậy thím gần đây nơi nào bán hoa ạ? Con mua một ít mang về nhà.”
Tô mẫu ngẩn , lập tức phản ứng : “Cái , cũng rành lắm. lúc nãy cô bé bán hoa với , từ đường Đại Tuệ đến cuối một cái chợ, chuyên bán hoa, chim, cá, côn trùng, mèo, chó, còn một ít đồ sứ, đồ cổ, đồ khắc gỗ gì đó. Sạp hàng nhỏ của cô bé đó ở ngay góc chợ mới .”
Cố Vân Đông nhướng mày, mà một cái chợ hoa chim như ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-644-mot-nguoi-co-chut-quen-mat.html.]
Nàng gật đầu, Phùng Đại Năng đang bận rộn, chào hỏi ông một tiếng rời .
Xe ngựa đến cuối đường Đại Tuệ, quả thật một cái chợ vô cùng náo nhiệt, tiếng ồn ào.
Cố Vân Đông xuống xe ngựa, thấy ven đường ít chào mời.
“Đến xem, đến xem nào, đây là ngọc bội gia truyền của nhà , xem màu sắc , cảm giác , thật là thượng phẩm. Quan trọng nhất là giá rẻ, chỉ cần năm lạng bạc là đủ .”
Cố Vân Đông vội vàng nhanh hơn, thần thánh nào mà ngọc bội gia truyền chỉ cần năm lạng bạc, cũng quá hoang đường, ít cũng thực tế một chút chứ.
Nàng bên trong, ở khu bán hoa dừng , quả thật liếc mắt một cái thấy một cô bé đang xổm một sạp hàng nhỏ.
Chỉ là lúc tình trạng của cô bé cho lắm, mặt cô một chậu hoa nhỏ đập vỡ, bông hoa bên trong ngang đất, lộ bộ rễ non nớt.
Cô bé chút đau lòng lau nước mắt, cẩn thận nâng bông hoa đó đặt sang một bên, ngay đó từng chút một gom đất vương vãi đất bỏ chậu sành vỡ.
Cố Vân Đông nhíu mày, thấy một giọng cay nghiệt vang lên: “Đáng đời, ai bảo ngươi mời rượu uống thích uống rượu phạt? Hai mươi văn một chậu cũng rẻ, mua hết hoa của các ngươi một lượt, ngươi và ngươi cũng thể về nhà sớm hơn, ngươi cố tình chịu, thật là điều.”
Cố Vân Đông theo hướng phát âm thanh qua, liền thấy một đàn ông trung niên đang ở đó.
Nàng dừng một chút, cứ cảm thấy, chút quen mắt.