Bước qua cổng đền, thể thấy hai bức tường đá cực lớn, đó khắc đầy những cái tên chi chít.
Toàn bộ đều là danh sách những học sinh của Thiên Hải thư viện đỗ tiến sĩ trong suốt trăm năm qua, liếc mắt , vô cùng chấn động.
Cố Đại Giang giờ phút , cuối cùng cũng cảm giác tự hào sắp nhập học một ngôi trường danh tiếng trăm năm.
Ông ngờ , một ngày thể đến một học phủ đào tạo vô tài tử như để học tập, sắp tới sẽ kết giao với những tương lai là rường cột của nước nhà, ông kích động thôi.
Nếu phu tử suối vàng , chắc chắn sẽ vui mừng. Đợi khi ông học hành thành tài, nhất định sẽ mang vinh dự tự đến dập đầu dâng hương cho phu tử, cảm kích sự dạy dỗ tận tình của năm đó.
“Cha, thôi ạ.” Cố Vân Đông nhẹ giọng gọi ông, thấy ông cứ những cái tên hai bức tường, dường như tìm kiếm một quen nào đó, nàng khỏi : “Tên của cha cũng sẽ xuất hiện bức tường .”
Cố Đại Giang sững , đầu đôi mắt lấp lánh của con gái, bật : “Con đối với cha thật lòng tin.”
“Đó là đương nhiên, cha của con lợi hại bao, đúng ?”
Cố Đại Giang tức khắc cảm xúc dâng trào, dù chỉ vì những lời của con gái, ông cũng nhất định vượt qua kỳ khảo hạch của Tề sơn trưởng, nhập học Thiên Hải thư viện, tham gia khoa cử, khắc sâu tên lên bức tường .
Ông khẽ ngẩng đầu, xoay sải bước về phía cổng lớn.
Người gác cổng thư viện sớm thấy cả nhà họ, chỉ là tiến lên hỏi han. Thực Thiên Hải thư viện thường xuyên đến, chỉ để chiêm ngưỡng những cái tên tường đá, đặc biệt là một học sinh sắp thi, dường như đến xem một cái là thể đỗ cao , gác cổng quen .
Mãi đến khi cả nhà Cố Đại Giang bước lên bậc thềm, ông mới kinh ngạc nhướng mày.
“Làm phiền đại gia thông truyền một tiếng, học sinh đến bái kiến Tề sơn trưởng.”
Tề sơn trưởng? Người gác cổng ngẩn , liền thấy Cố Đại Giang lấy một tấm thiệp mời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-599-duyen-lu.html.]
Đây cũng là do Tần Văn Tranh đưa.
Dù chỉ là gác cổng của Thiên Hải thư viện cũng chữ, nội dung tấm thiệp, lập tức bừng tỉnh đại ngộ: “Hóa là Cố , sơn trưởng lúc dặn dò, mời các vị theo .”
Cố Vân Đông và Cố Đại Giang , quả nhiên, Tần Văn Tranh hẳn là gửi thư báo cho Tề sơn trưởng.
Cả nhà theo gác cổng thư viện, vòng qua bức bình phong cửa, đối diện là một quảng trường.
Người gác cổng dẫn họ qua quảng trường, liền thấy một tòa từ đường, bên trong thờ phụng tượng đá Khổng Tử, trông trang nghiêm, túc mục.
Xuyên qua từ đường là một cây cầu Đăng Khoa, sâu hơn nữa là giảng đường.
Cố Vân Đông còn loáng thoáng thấy tiếng học sinh sách lanh lảnh, nhưng gác cổng dẫn họ về phía giảng đường, mà vòng qua hành lang dài bên cạnh, về phía bên .
Bên qua hẳn là khu nhà ở của các thầy giáo, qua những hành lang rợp bóng cây, cảnh thanh u, khác với khí nghiêm cẩn bên phía giảng đường.
Đặt trong đó, khiến lập tức cảm thấy tâm tình thư thái.
“Qua cây cầu nữa là đến Duyên Lư, nơi ở của sơn trưởng, lão hán chỉ đưa đến đây, các vị cứ tự nhiên.”
Nói xong liền rời .
Cố Vân Đông Duyên Lư cách đó xa, trong lòng thầm nghĩ, thật đúng là tự nhiên.
Cố Đại Giang chỉnh quần áo, lúc mới ôm Cố Vân Khả lên cầu.
Cố Vân Đông và Dương thị theo , Tiết Vinh , ở bên ngoài trông xe ngựa.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Cả đoàn mới đến cửa Duyên Lư, kịp lên tiếng, bên trong truyền đến một giọng : “Vào .”