Chỉ là Cố Vân Đông vẫn luôn chú ý trong phòng, thể tiếp nhận ánh mắt của ông.
Lang trung nhanh đưa đến, là trong thôn, đối với việc chăm sóc ngoại thương cũng khó khăn gì.
Kỳ thực chỉ cần Thiệu Thanh Viễn tỉnh , tự cũng thể xử lý .
Lang trung kê thuốc cho Thiệu Thanh Viễn, băng bó vết thương, lúc mới ngoài.
Cố Vân Đông vội tiến lên hỏi: “Anh thế nào ?”
“Chỉ cần hạ sốt là gì đáng ngại, vết thương lưng nhất nên động đến, tránh chạm nước, tĩnh dưỡng một thời gian là sẽ .”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Cố Vân Đông cho tiễn ông ngoài, hai ba bước phòng.
Thiệu Thanh Viễn nửa tỉnh nửa mê, thấy nàng , còn mỉm với nàng.
Cố Vân Đông tức giận trừng mắt một cái: “Đáng đời ngươi, ai bảo ngươi .”
Thiệu Thanh Viễn dường như thấy lời nàng , chỉ nàng.
Họ lâu gặp, vốn còn định mặc quần áo sạch sẽ, tươm tất mặt nàng.
Không ngờ chật vật như , tiếc nuối.
Cố Vân Đông tức thì mềm lòng, đến bên giường, giọng cũng thấp nhiều: “Ta ở đây trông ngươi, ngươi mau ngủ . Vừa A Miêu với , ngươi ở trong núi cũng ngủ một giấc ngon, may mà ngươi còn chống đỡ đến bây giờ.”
“Ừm…” Cổ họng Thiệu Thanh Viễn khô khốc, giọng khàn khàn: “Cha ngươi ông …”
“Cha ngươi thương, cũng lo lắng, ông ý trách ngươi .”
Thiệu Thanh Viễn lúc mới yên tâm, khẽ khép mắt , ngủ .
Ngoài cửa, Cố Đại Giang vài gọi Cố Vân Đông , nhưng đều thể mở miệng.
Tuy ông cũng cảm thấy sai, với sự quan sát của ông đối với Thiệu Thanh Viễn và những thông tin từ miệng Vân Đông, bắt ở cửa một ngày một đêm cũng vấn đề gì.
Người khỏe lắm, ở cửa phơi nắng đối với căn bản là chuyện gì to tát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-568-ngan-can-co-dai-giang.html.]
kết quả thật sự , trong lòng Cố Đại Giang liền bắt đầu bực bội.
Ông ở trong nhà chịu nổi, xoay với Dương thị: “Ta ngoài dạo một chút.”
Dương thị “Ồ” một tiếng, đó liền bắt đầu lo lắng về phía phòng của Thiệu Thanh Viễn.
Cố Đại Giang: “…”
Quả thực quá sốt ruột.
Ông chắp tay lưng, một rời khỏi cổng nhà họ Cố.
Lúc Cố Vân Thư đầu , thấy bóng lưng của ông, tức thì cảm giác cha cô đơn.
Lúc mưa tạnh, buổi chiều mùa hè cơn mưa gột rửa, lập tức mát mẻ nhiều.
Cố Đại Giang con đường trong thôn, thấy ít cơn mưa ngoài, tụ tập với chuyện phiếm.
Đi đến gần, ông liền mấy chữ “nhà họ Cố” và “sói con”, tức thì mặt càng đen hơn.
Bây giờ dường như cả thôn đều chuyện Thiệu Thanh Viễn từ chối ngoài cửa, ngược đãi đến ngất xỉu.
Những quan tâm đến chuyện nhà khác như ?
Cố Đại Giang cũng gì, ngược mấy dân làng đang , thấy ông lập tức ngượng ngùng im miệng, vội vàng giải tán.
Mọi quên, mấy bà thím Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn, bây giờ cuộc sống mấy .
Đặc biệt là vì cái miệng rộng của họ mà dẫn đến việc đàn ông trong nhà thể ở xưởng nhà họ Cố.
Cố Đại Giang mím môi, tiếp tục về phía , nghĩ bụng là xem vườn cây ăn quả.
Ai ngờ một đoạn đường, phía đột nhiên một chặn ông .
Người đó hỏi ông: “Ông chính là Cố Đại Giang ?”
Cố Đại Giang nheo mắt , trông lạ mặt, chắc là từng gặp qua?
Người trong thôn ?