Cố Vân Đông sững sờ: “Ai đưa đến ?”
Đồng lão cha chỉ về hướng nhà họ Thiệu: “Vừa A Miêu vịn thang đầu tường, đội mưa ném xuống cho .”
Tờ giấy bọc trong một viên đá, còn đựng trong một cái túi tiền, cho nên ném thẳng mái hiên, cũng mưa ướt.
Cố Vân Đông nhíu mày, mở tờ giấy .
Sau khi xem xong những dòng chữ bên trong, sắc mặt nàng đột nhiên biến đổi, bật dậy.
“Sao , đó gì?” Kha biểu cô hỏi.
Cố Vân Đông căn bản kịp trả lời bà, vội vã phòng của Cố Đại Giang.
Cố Đại Giang khẽ hừ một tiếng, liền thấy Cố Vân Đông : “Cha, cho Thiệu đại ca . A Miêu đưa giấy cho con, bọn họ núi gặp sói, Thiệu đại ca vì cứu , thương nặng.”
Biểu cảm mặt Cố Đại Giang giữ nữa, ánh mắt đổi, đột nhiên dậy, ngay đó liền ngoài.
Vừa với Tiết Vinh: “Ngươi chạy qua , đưa , thuận tiện bảo Đồng An mời đại phu.”
Đợi Tiết Vinh chạy ngoài, ông mới nhịn mà mắng: “Hắn chính là cậy mạnh, cậy mạnh bừa bãi.”
Cố Vân Đông tăng nhanh bước chân, khi đến cổng lớn nhà họ Cố, thấy Tiết Vinh đang đỡ Thiệu Thanh Viễn , là bộ quần áo nhuốm đầy vết máu.
Nàng tức lo: “Ngươi thương ? Không sống nữa .”
Vừa đến đỡ , thấy sắc mặt trắng bệch, thở mong manh, quả thực hận thể đánh cho một trận nữa.
Toàn bộ nhà họ Cố đều bắt đầu hành động, Thôi thị dọn phòng, con dâu Giang thị của bà nấu nước, Đồng Thủy Đào chạy sang nhà họ Thiệu lấy thuốc, nàng trong nhà .
Kha biểu cô và Thẩm Tư Điềm chuẩn hòm thuốc, băng gạc và những thứ khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-567-thieu-thanh-vien-vao-nha-ho-co.html.]
Lúc Thiệu Thanh Viễn đặt lên giường, nóng hầm hập, dường như sốt cao.
Khi Cố Vân Đông đặt tay lên trán , nóng đến mức suýt chút nữa rụt tay .
Nàng vội vàng hỏi: “Nhà ngươi thuốc hạ sốt ?”
“Không , kịp bào chế.” Khoảng thời gian đang nghiên cứu các loại thuốc viên khác, chữa trị nội thương ngoại thương đều , ngược là loại thuốc thông thường như hạ sốt kịp nghiên cứu.
Cố Vân Đông nhíu mày, đầu thấy mấy A Miêu , mang theo ít thảo dược, nhưng thuốc cần sắc từ từ, quá chậm.
Cố Vân Đông nghĩ nghĩ, cuối cùng nhịn , nhân lúc ai chú ý lấy một viên thuốc hạ sốt, nhét thẳng miệng Thiệu Thanh Viễn, thấp giọng : “Uống cái .”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Thiệu Thanh Viễn đây là gì, nhưng từ đến nay đều lời Cố Vân Đông, đến cả mắt cũng mở, hai lời nuốt xuống.
Cảm giác chút kỳ lạ, vị thuốc quá nồng, đắng.
Sau khi Cố Vân Đông cho uống thuốc xong, liền cùng những khác ngoài.
Đồng Bình và Đồng lão cha lúc mới đến giúp Thiệu Thanh Viễn cởi bỏ bộ quần áo ướt sũng bên ngoài, dùng nước ấm lau cho .
Hai cuối cùng cũng thấy rõ vết thương lưng Thiệu Thanh Viễn nghiêm trọng đến mức nào.
Không chỉ là móng vuốt của sói cào, mà hình như còn cả vết cắt do vật sắc nhọn, vết thương sâu.
Vốn dĩ những vết thương chỉ cần dùng thuốc, băng bó cẩn thận dưỡng thương, cũng vấn đề gì lớn.
Ai ngờ đến, phơi nắng dầm mưa. Vết thương vốn khép , bây giờ rách . Nếu thể chất của Thiệu Thanh Viễn , lúc sớm trụ nổi .
Cố Vân Đông vẫn tức giận, cũng là giận ai.
Cuối cùng chỉ thể hung hăng đá một cái cây cột hành lang.
Cố Đại Giang ngược mặt mày trầm xuống, nhưng chút chột về phía Cố Vân Đông.