Cố Vân Đông chút chột liếc Cố Đại Giang, nàng thật sự , Vân Thư tự ngộ đó, nàng dạy, nàng thề.
Cố Đại Giang gì, nhưng biểu cảm dịu dàng, cũng ý trách nàng.
Cố Vân Đông liếc trong lớp học, lúc mới theo Tần Văn Tranh sang một bên.
“Ngươi gì với ?” Cố Vân Đông hỏi.
Tần Văn Tranh liếc về phía Cố Đại Giang, hỏi nàng: “Cha ngươi tìm về , đối với ông , tính toán gì ?”
“Tính toán?” Cố Vân Đông lấy lạ: “Ông là cha , cần tính toán gì , cha gì thì nấy.”
“Vậy ngươi nghĩ đến việc, để ông một nữa đến thư viện cầu học ?”
Cố Vân Đông sững sờ một chút, ngay đó đồng tử sáng lên.
, cha nàng thích sách như , thể một nữa cầm sách vở để học tập.
Trước đây trong nhà điều kiện, bây giờ điều kiện cho phép, thành vấn đề.
Cố Vân Đông chút ảo não nghĩ, tư duy cố hữu hạn chế . Cố Đại Giang dù cũng con trai con gái, việc một thời gian dài như , nàng khó liên hệ ông với việc học.
đây là thời cổ đại, đừng Cố Đại Giang mới ngoài ba mươi, những sáu bảy mươi tuổi còn đang thi tú tài ở cũng .
Cha nàng tại thể?
Tần Văn Tranh : “Ta và cha ngươi trò chuyện hồi lâu, phát hiện mấy năm nay ông cũng hề bỏ bê sách vở, vẫn như cũ khao khát tri thức. Hơn nữa ông sách quả thật thiên phú, những năm đầu trì hoãn, nhưng bây giờ sách cũng nhanh thể quen tay.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-559-tinh-toan-cho-co-dai-giang.html.]
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Hắn dường như thích Cố Đại Giang: “Tầm và suy nghĩ của cha ngươi đều rộng lớn, mấy năm nay cứ một kế toán nhỏ trong tiệm cơm, thật sự là mai một tài hoa của ông . Theo thấy, học thức của ông , còn hơn cả những tú tài . Thiên phú của Vân Thư lẽ là di truyền từ ông , là một hạt giống .”
Cố Vân Đông gật đầu: “Ngươi đúng, sẽ khuyên cha sách.”
Dừng một chút, đột nhiên như nghĩ điều gì đó, nhíu mày : “Chỉ là, huyện Phượng Giang dường như cũng thư viện nào thích hợp.”
Nơi của Tần Văn Tranh chỉ dạy trẻ con, cũng bận, cha nàng cũng thích hợp ở đây.
Tương đối nổi tiếng còn thư viện Đông Nghĩa, nhưng Cố Vân Đông cũng thích khí dạy học ở đó, cho nên trực tiếp cân nhắc.
Lại chính là huyện học, nhưng cha nàng hiện tại đến cả kỳ thi đồng sinh cũng tham gia, đạt tiêu chuẩn nhập học của huyện học.
Những nơi khác là một vài tư thục nhỏ, phu tử đều là những tú tài, cũng chỉ là dạy vỡ lòng chữ, cũng thể dạy Cố Đại Giang.
Tần Văn Tranh liếc xéo nàng một cái, lạnh lùng ném xuống hai chữ: “Đợi.”
Nói xoay , Cố Vân Đông mỉm , dựa một bên cột nhà, ngoan ngoãn chờ đợi.
Không bao lâu , Tần Văn Tranh trở , lúc trong tay thêm một phong thư.
“Sơn trưởng của thư viện Thiên Hải ở phủ thành Tuyên Hòa và chút giao tình, đến lúc đó ngươi và cha ngươi mang theo phong thư đến bái kiến ông . Chỉ cần học thức của cha ngươi qua cửa ải của ông , là thể thư viện Thiên Hải. Giữ cho kỹ, đừng rơi.”
Cố Vân Đông chớp chớp mắt: “Ngươi cha phủ thành sách?”
Nàng câu đó, quả thật là nhờ Tần Văn Tranh giúp đỡ giới thiệu, nhưng nhiều nhất là đến huyện học cầu học.
Chỉ cần Tần Văn Tranh chứng minh học thức của Cố Đại Giang thua kém những tú tài , bên huyện học cũng là thể châm chước. Dù đợi đến lúc thi, thi một cái đồng sinh, tú tài về là .
Không ngờ, trực tiếp cho một lá thư tiến cử của phủ thành.