Ngay đó, Cố Vân Đông gọi trong.
Cửa hàng đây là tiệm lụa, lúc đồ đạc bên trong dọn hết.
Những thứ đó cũng coi là tài sản của Tân phủ, tự nhiên đều quan phủ lấy .
vẫn còn một ít vải cắt dở mang , hiện giờ vẫn còn đặt các quầy kệ.
Vu đại gia trong, miệng khỏi há hốc: “Vân Đông, đây là cửa hàng mà ngươi ?”
“ ạ.”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
“Lớn quá.”
Cố Vân Đông gian trống trải mắt, vẫn hài lòng. Ít nhất cũng hơn nhiều so với cửa hàng của nàng ở huyện Phượng Khai. một nơi là huyện thành, một nơi là phủ thành, sự khác biệt là bình thường.
“Ta cũng là đầu tiên xem, quả thực lớn. chúng là tiệm tạp hóa, đồ đạc bày nhiều, tự nhiên sẽ nhỏ .”
Thật tiệm tạp hóa mới là thứ chiếm nhiều gian nhất, chỉ cần siêu thị hiện đại là , bán đủ thứ, lặt vặt nhiều lên, thoáng chốc chật cứng.
“Đi sân xem .”
Cố Vân Đông đỡ tay Cố Đại Giang, Cố Đại Giang cũng kích động, đây là cửa hàng của nhà nha, ừm, tương lai là của hồi môn của Vân Đông.
Tuy xa nhà một chút, nhưng cũng là cửa hàng ở phủ thành, còn lớn như .
Ông vui vẻ theo Cố Vân Đông sân .
Sân của cửa hàng cũng nhỏ, đến ba gian phòng.
Thêm đó là nhà bếp và nhà xí, còn một gian nhà kho để chứa đồ. Nơi cho ba nhà họ Vu ở thì quả thực là quá rộng rãi, hơn bao nhiêu so với cái sân nhỏ đây.
Trong phòng sẵn đồ đạc, giường, tủ, bàn học đều còn ngăn nắp.
Nhà họ Vu hiện tại thể dùng, tương lai tiền, nếu cảm thấy thích đổi đồ mới, thể mua .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-497-deu-rat-kich-dong.html.]
Cố Vân Đông cảm thấy, nhà họ Vu quen tiết kiệm, chắc sẽ đổi, trừ phi đợi đến khi Vu Kính cưới vợ.
“Nhà bếp vẻ ít dùng, còn khá sạch sẽ.” Cố Vân Đông từ trong bếp : “Lát nữa mua đồ về nấu ăn ở đây cũng tiện.”
Vu đại gia đến mặt đầy nếp nhăn, trong lòng kích động.
“Vân Đông, ngươi yên tâm, chúng nhất định sẽ cho .”
Con ngươi ông sáng rực, tràn đầy nhiệt huyết và niềm tin tương lai.
Vu đại bá cũng liên tục gật đầu, chút yêu thích nỡ buông tay mà vuốt ve một bên cột nhà, trong sân hai .
Thật Cố Đại Giang cũng chạy, nhưng ông Cố Vân Đông đỡ, tay nắm chặt, đến chân cũng bước nổi.
Ông tủi .
Vu Kính xem xong sân , liền bắt đầu xắn tay áo lên: “Cha, con dọn dẹp cửa hàng phía đây.”
“Này, cũng đến giúp.” Vu đại bá cảm thấy cả như trẻ vài tuổi, kích động theo .
Vu đại gia cũng , tay áo xắn lên, Cố Vân Đông kéo : “Vu gia gia, ngài ở đây tâm sự với cha .”
“ …”
“Ngài mà cũng dọn dẹp, cha chắc chắn cũng sẽ theo, ngài xem vết thương của ông …”
Vu đại gia lập tức nghiêm túc Cố Đại Giang: “Ngươi đó, Vân Đông một mảnh hiếu tâm, ngươi cũng thể phụ lòng, lâu như , đến đây, một lát chúng chuyện. Ngươi mấy ngày nữa là , khi nào mới thể gặp .”
Cố Đại Giang đành thở dài một nghỉ ngơi.
Đồng Thủy Đào là yên , múc nước ở giếng, bưng chậu trong cửa hàng.
Ai ngờ bước , thấy bên ngoài truyền đến một giọng .
“Cửa hàng quả nhiên mở , , xem thử.”