Cố Vân Đông nhớ , ông vài ngày nữa sẽ tự đến Tuyên Hòa phủ, tìm hộ nông dân chế đường trắng ?
A, ngươi , cũng mới chứ.
Thấy đàn ông trung niên đó lên lầu, Cố Vân Đông cũng tìm góc độ , đến một chậu hoa ở trong góc.
Bên đó ai, nàng cầm khẩu s.ú.n.g đồ chơi, khi đàn ông Tân Trí Viễn gọi là Ngụy thúc sắp bước lên bậc thang cuối cùng, nàng lập tức b.ắ.n trúng khoeo chân của ông .
Ngụy thúc chỉ cảm thấy hai chân đau nhói, cả kiểm soát mà ngã sang một bên.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Vẫn là tên tiểu nhị thấy ông điều bất thường tiên, vội vàng hô lên: “Cẩn thận.”
Hắn định xông lên đỡ, nhưng kịp.
Ngụy thúc đưa tay định nắm lấy lan can nhưng nắm , liền lăn lông lốc xuống cầu thang.
Một vị khách vốn định lên lầu theo bản năng né sang một bên, hai tay còn nắm chặt lan can, trơ mắt ông lăn xuống.
Cố Vân Đông suýt chút nữa tiếng, vội vàng che miệng từ chậu hoa.
Ngụy thúc lăn xuống cùng, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh túa , ôm chân đau đớn kêu lên.
Ủa, lăn nhanh như ? Nàng còn sợ ngã đủ nặng, định lát nữa bổ thêm một nhát d.a.o nữa cơ.
Tiểu nhị vội vàng chạy đến, những khác trong sảnh cũng nhanh chóng chạy giúp đỡ, bên lập tức ồn ào một mảng.
Cố Vân Đông về phía đó, tìm hai viên đạn, nhanh thu để hủy diệt chứng cứ.
Sau đó cũng thèm Ngụy thúc đang dìu cửa, trực tiếp lên lầu.
Đồng Thủy Đào ngoài, kỳ quái hỏi: “Tiểu thư về , bên xảy chuyện gì mà ồn ào ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-470-lan-nhanh-nhu-vay.html.]
“Ồ, cẩn thận lăn từ cầu thang xuống, ngươi cầu thang nhớ chú ý một chút.”
“Vâng, tiểu thư.”
Cố Vân Đông phòng, Cố Đại Giang vẫn còn tỉnh, Tiết Vinh đang hầu hạ ông ăn cháo.
“Để .”
Cố Vân Đông đặt mấy bộ quần áo lên bàn, nhận lấy bát cháo, tự đút cho Cố Đại Giang.
“Cha, hôm nay cảm thấy thế nào?”
“Khỏe hơn nhiều , Dư đại phu ngươi cho ít bạc, ông dùng thuốc nhất, bây giờ nghiêng cũng đau mấy. Ngươi cũng thật là, chút bạc thì giữ phòng , thuốc cần dùng loại nhất? Dưỡng thêm mấy ngày nữa chẳng cũng khỏi ?”
Cố Vân Đông đút cho ông một muỗng: “Chẳng lẽ cha sớm khỏi bệnh, sớm ngày trở về gặp và các em ?”
Cố Đại Giang lập tức nữa, chỉ mở miệng, ngoan ngoãn ăn hết cháo.
Sau đó mới nghiêng dựa chiếc chăn gấp gọn, nhẹ giọng thở dài: “Cũng bọn họ bây giờ thế nào, Vân Đông, ngươi kể cho tình hình trong nhà , trong lòng nhớ lắm.”
“Vâng ạ.” Hai ngày nay Cố Đại Giang đang ngủ dưỡng thương thì cũng là Cố Vân Đông đang bận việc khác.
Thật sự dịp xuống chuyện trong nhà.
Cố Vân Đông cầm chiếc quạt bên cạnh, quạt cho ông.
Thời tiết bây giờ nóng lên, vết thương của Cố Đại Giang sợ mồ hôi ướt.
“Mẹ vẫn luôn nhớ cha, mấy mơ đều mơ thấy cha. Hơn nữa bệnh của hy vọng chữa khỏi đó, chúng tìm một vị ngự y, ông châm cứu cho , tuy bây giờ khỏi hẳn, nhưng sẽ trở nặng nữa. Ông chỉ cần tìm thêm một vị thuốc nữa, ông thể chữa khỏi cho .”
Cố Đại Giang thấy mắt đột nhiên sáng lên, chút kích động: “Thật ?”
“Đương nhiên là thật, thật đến Vạn Khánh phủ chính là để tìm vị thuốc đó.”