Liễu lão gia hôm qua ăn qua hũ mứt đó, ông liền , đồ vật mà con bé nhà họ Cố mang đến chắc chắn tầm thường.
Ông đến, cũng là chuyện hợp tác với Cố Vân Đông.
Vừa , kế hoạch của Trịnh Cương cũng ý .
“Chủ nhân, nghĩ giá của mứt trái cây cũng rẻ, đối tượng khách hàng cũng chủ yếu là các gia đình giàu . Hiện tại đến cửa hàng chúng mua đường đều là hầu của các nhà đó, những dù Cố Ký đồ mới, cũng chắc sẽ cho chủ nhà.”
Đường trắng dù cũng giống như quần áo trang sức, cần tự qua thử mới .
Mỗi ngày mua năm cân đường, nhà giàu nào rảnh rỗi mà ngày nào cũng chạy qua đây?
Hơn nữa những hầu mua sắm , ngày thường cũng đến gần chủ tử, dù Cố Ký món mới gọi là mứt trái cây, cũng cách nào kịp thời truyền đạt cho chủ tử.
Trịnh Cương cũng nghĩ đến việc gửi thiệp mời đến các nhà, nhưng như vẻ như đồ của nhà họ đang cầu xin mua. Điều phù hợp với cái mà chủ nhân gọi là… định vị.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Thế là Trịnh Cương liền nghĩ đến tửu lầu của nhà họ Liễu, nhà họ Liễu và chủ nhân quan hệ , chừng đây là một chuyện đôi bên cùng lợi.
Không ngờ, đường đến làng Vĩnh Phúc, gặp Liễu lão gia, ý tưởng của đối phương trùng khớp với .
Cố Vân Đông xong lời ông , gật đầu: “Được, cứ theo lời ông mà .”
Nói , nàng bỗng nhiên đầu về phía Liễu lão gia: “Liễu bá phụ, Cẩm Tú tửu lầu của ở phủ Tuyên Hòa cũng khai trương?”
Liễu lão gia sững sờ, ngay đó ha hả: “Sao , hàng hóa của ngươi đủ ? Định đưa đến tửu lầu bên đó bán ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-424-du-dinh-den-phu-thanh-mo-cua-hang.html.]
“Là thử xem đưa đến phủ thành bán tình hình thế nào, tương lai đến phủ thành mở cửa hàng, trong lòng con cũng sự chuẩn .”
Liễu lão gia trầm tư: “Cũng đúng, thằng nhóc Liễu Duy con còn trồng ít trái cây, xưởng cũng sẽ ngày càng lớn, huyện thành tiêu thụ hết, bên phủ thành gia đình giàu nhiều, cũng thể bán giá cao. Được, tửu lầu bên phủ thành đang thiếu chút món mới, mứt trái cây của con đến đúng lúc lắm. giá cả con cho rẻ một chút.”
“Cái đó là đương nhiên.”
Cố Vân Đông định giá là 120 văn một hũ mứt trái cây, đương nhiên đây là giá ở huyện thành.
Một hũ mứt ít nhất sáu bảy quả sơn , còn đường trắng, hai thứ đều rẻ, cộng thêm chi phí nhân công, vận chuyển và hũ gốm, so với đường trắng, lợi nhuận cũng nhiều lắm.
Giá cả ở bên phủ thành chắc chắn nâng lên, thứ dù tự ăn tặng quà, đều thể diện.
Cố Vân Đông và Liễu lão gia thương lượng xong vấn đề cung ứng, liền chờ đợi phản hồi từ Cẩm Tú tửu lầu.
Mới một ngày, Trịnh Cương đến, các thực khách đến tửu lầu ăn cơm đều khen ngớt lời, đó theo chỉ dẫn của Liễu lão gia liền chạy đến Cố Ký, mỗi mua mấy vại chút do dự.
Chỉ trong nửa ngày, mứt sơn hôm mang đến cửa hàng bán sạch.
Đến cả Tần Văn Tranh cũng lén đến mua ba vại lớn, thẳng là vợ con trong nhà thích.
Trịnh Cương mắt tinh, vị Tần phu tử chính cũng hảo món ?
Cố Vân Đông cũng vui vẻ, những ngày tiếp theo, liền để bốn A Miêu mỗi ngày khi luyện võ xong, liền kéo mứt của xưởng đến cửa hàng và tửu lầu.
Vấn đề sản phẩm mới của cửa hàng giải quyết, nhanh, đến sinh nhật của Cố Vân Thư.