“Cũng , đợi đến sinh nhật Vân Thư, bảo nó mời bạn học đến nhà chơi.”
Cố Vân Đông thế mà chút mong chờ, thực nếu tính , Vân Thư cũng từng tổ chức sinh nhật đàng hoàng.
Trước đây ở nhà họ Cố, Triệu thị luôn nhà nghèo, nhiều như nếu ai cũng tổ chức sinh nhật, thì tốn bao nhiêu tiền? thực bà vẫn luôn lén tổ chức cho con cháu của nhị phòng và tam phòng.
Mỗi con cái của Cố Đại Hà, Cố Đại Hồ đến sinh nhật, đều thể ăn một quả trứng gà.
Phòng của họ thì , nhưng Cố Đại Giang vẫn nhớ, ông sẽ từ huyện thành về, mua hai viên kẹo mạch nha cho ngọt miệng. Cứ như , mà vẫn luôn Triệu thị chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.
Cho nên chính thức tổ chức sinh nhật, đối với phòng của họ mà đều là xa xỉ.
Bây giờ đến làng Vĩnh Phúc, điều kiện trong nhà cho phép, Cố Vân Đông tự nhiên bù đắp những gì đây thiếu.
Vì ngày hôm , nàng liền mang theo mứt sơn mới đến huyện thành.
Nàng đến cửa hàng , bây giờ việc kinh doanh của cửa hàng định, nhưng vẫn phát đạt. Những tiền trong huyện thành vẫn từ bỏ việc mua thêm một ít chạy đến phủ thành bán , dù mỗi ngày chỉ thể mua năm cân.
tiếp theo, đường trắng còn là mặt hàng chủ lực nữa, mà là các loại quả khô, mứt quả.
Thung Tử thấy nàng đến, lập tức tươi đón.
Cố Vân Đông khẽ gật đầu, , nụ cuối cùng cũng còn vẻ đáng khinh nữa.
“Trịnh chưởng quỹ, đây là mứt sơn , xưởng mới khởi công, cũng nhiều lắm. Tiếp theo thể sẽ mứt quả khác hoặc quả khô, sản phẩm mới, chúng tìm cơ hội quảng bá một chút, hai ngày ông suy nghĩ xem, xem thế nào để hiệu quả nhất.”
Cố Vân Đông lấy một hũ mứt, mở đổ phần thịt quả bên trong , để Trịnh Cương và Thung Tử cùng nếm thử.
Hai ăn một miếng, mắt liền khỏi sáng lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-420-cua-hang-co-san-pham-moi.html.]
“Cái ngon.”
“Ngon quá.” Thung Tử nóng lòng múc miếng thứ hai.
Cố Vân Đông vỗ tay một cái, gượng một tiếng, ngại ngùng đặt chiếc thìa nhỏ xuống.
Cậu còn liếc Trịnh Cương, thấy đối phương tuy mắt sáng lên vẫn ăn, nhưng cố gắng kiềm chế. Tức khắc chút chua xót, quả nhiên chưởng quỹ, con đường còn dài.
“Sơn vốn công hiệu nhuận phổi trị ho, cao sơn mua ở tiệm thuốc đắt, mà cao đó còn ăn . Chủ nhân, trong mứt sơn cho đường trắng ?”
Cố Vân Đông gật đầu: “ , cho nên giá của mứt sơn cũng rẻ.”
“Cái chủ nhân yên tâm, dù rẻ, chắc chắn cũng sẽ nhiều mua.” Trịnh Cương tự tin, mứt sơn chỉ thịt quả ăn , mà nước đường cũng đậm đà, các gia đình giàu trong huyện thành, chừng còn tranh .
Cố Vân Đông liền giao việc sản phẩm mới cho Trịnh Cương, lúc mới mang theo hũ mứt đến thư đường của Tần Văn Tranh.
Cát thị thấy nàng đến vui: “Tướng công nhà đang dạy học, mười lăm phút nữa là nghỉ trưa, ngươi cứ đây đợi ông một lát.”
Bà rót cho Cố Vân Đông, gọi Tần An Ninh đến chào tỷ tỷ.
Tần An Ninh thích Cố Vân Đông, đặc biệt là đến làng Vĩnh Phúc chơi đến quên cả trời đất, nên cứ tâm tâm niệm niệm nữa.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Cố Vân Đông : “Em ? Được thôi, chỉ cần cha em ý kiến, nhà lúc nào cũng chào đón em.”
Tần An Ninh liền đầu xem Cát thị, Cát thị thở dài, đứa con gái đúng là sinh nhầm giới tính, nó nên là con trai mới .
Đang nghĩ ngợi, liền thấy Tần Văn Tranh sải bước tới.
“Ngươi đến đúng lúc lắm, còn định lát nữa đến làng Vĩnh Phúc tìm ngươi.”