Vừa mở mắt, mặt liền đột nhiên thò tới một khuôn mặt bánh bao to bự.
Sắc mặt Tống Nham khẽ biến, theo phản xạ điều kiện liền tay, kết quả đến một nửa kiềm chế .
Hắn ngẩn , lúc mới thấy rõ mặt là Trì Trì.
Tống Nham nhất thời dở dở : “Ngươi ghé sát như gì?”
Trì Trì buông tay : “Ta đây thấy lông mi ngươi khá dài, cẩn thận đếm xem bao nhiêu sợi .”
“……” Thôi, nghĩ cũng đây là chuyện thể .
Tống Nham xoa xoa giữa mày, hỏi : “Ta ngủ bao lâu ?”
Trì Trì thấy còn hồn, hắc hắc: “Ngủ một đêm.”
“Một đêm?” Tống Nham nhíu mày: “Lâu như ? Ngươi vẫn luôn ở chỗ bầu bạn ?”
“Cũng , đại sáng sớm mới tới.”
Tống Nham nở nụ : “Ngươi bây giờ tin là Tống Nham ?”
Hai một một về, chuyện vẻ chia xa nhiều năm, thậm chí còn quen.
Trì Trì trở , tức khắc hắc hắc hắc lên, biểu tình mang theo vài phần ác liệt: “Đương nhiên tin, dù , ngươi lớn lên giống Lê Hoàng, chiếc mũi cũng giống Tô gia.”
“Ta quả thật……” Tống Nham đột nhiên dậy: “Mẹ ngươi??”
“ .” Trì Trì vô tội chớp chớp mắt: “Ngươi hôm qua hôn mê bất tỉnh, Thái gia gia ngươi hôn mê suốt một đêm. Ta là săn sóc, thấy biệt trang cũng hầu hạ, hộ vệ bên cạnh ngươi đều là đồ nhà quê, khẳng định chiếu cố ngươi, cho nên khiêng…… đưa về Hầu phủ.”
Biểu tình Tống Nham đều nứt , cái tên phá hư , cư nhiên thừa dịp hôn mê bất tỉnh mà trực tiếp mang về nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-3714-phien-ngoai-tri-tri-cai-ten-pha-hu.html.]
“Cho nên, cha nuôi nuôi đều gặp ?” Tống Nham chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
“Gặp qua .” Trì Trì khẳng định trả lời: “ , ngươi tỉnh thì nhanh chóng thông tri nàng, gọi .”
“Ai, từ từ, đừng……”
Trì Trì như thấy, như một cơn gió liền lướt khỏi cửa phòng.
Tay Tống Nham duỗi ở giữa trung, chỉ bắt sự trống trải. Hắn chậm rãi thu về, vô lực đặt chăn, ngay đó chút khẩn trương nắm chặt chăn đùi.
Xong , hiện tại đầu óc trống rỗng, bây giờ.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Trì Trì ngoài gào lên một tiếng, lâu , Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn liền .
Tống Nham ngẩng đầu, thấy dường như nhiều năm cũng gì đổi càng càng gần, trong lòng chua xót, tim đập cũng khỏi dồn dập lên.
Hắn há miệng, chút khô khốc hô: “Cha nuôi nuôi, ……” trở .
Âm thanh nhẹ đến mức dường như chỉ ở đầu lưỡi, ba căn bản thấy.
Cố Vân Đông hai ba bước đến mép giường, kỹ sắc mặt của , hỏi: “Ngươi cảm giác thế nào? Thân chỗ nào thoải mái ?”
Tống Nham theo bản năng lắc đầu.
Thiệu Thanh Viễn lên , đưa tay đáp lên cổ tay bắt mạch.
Một lát thu tay về, : “Không việc gì, cứ dựa theo lời gia gia , chú ý nghỉ ngơi, uống t.h.u.ố.c đúng giờ, thể là thể khôi phục .”
Cố Vân Đông thở phào nhẹ nhõm, đó trừng mắt Tống Nham : “Ngươi cũng thật là, ba năm đây trúng độc, vẫn luôn chống đến tận bây giờ mới đến Tuyên Hòa phủ. Ta Nhan Lâm , độc của ngươi phát tác nhiều ?”
Tống Nham chút chột , chậm rãi gật gật đầu, thầm nghĩ Nhan Lâm mặt cha nuôi nuôi thật đúng là gì hết, ngay cả đối với phụ hoàng cũng từng lời như .